Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 79: Tàn Ngọc Yêu Tuỷ
Cô ta vừa đi vừa nói với giọng thì thầm rợn người:
…
Không đúng.
Diệc Thần lập tức thu người về bóng tối, một hơi thở cũng không phát ra.
Hắn thầm nghĩ, rồi bước ra khỏi phòng kiểm tra xem sao.
Khí tức hắn biến mất như chưa từng tồn tại.
Hắn đến sàn giao dịch Thiên Dương không phải để giải cứu ai cả.
“Lúc sáng anh dậy hơi sớm, nên đã ra ngoài chạy bộ một chút…”
Chiều hôm đó
Hình ảnh rung nhẹ do quay từ máy bay không người lái.
Một thế giới bị cắt lìa khỏi mọi quy luật vốn có.
Không khí vẫn căng. Nhưng bụng thì vẫn phải no.
Kiều Trang đang giận vì hắn đã ngủ ở phòng Hiểu Vân cả buổi sao ?
Diệc Thần liếc nhìn cô rồi sang Hồng Nhung – người đang được dìu, sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt.
Hắn quay người, bóng đen lướt nhanh qua ngã rẽ cũ, ngược lại con đường vừa đi.
Cảm giác như có thứ gì đó âm thầm trườn qua các khe tường, len lỏi khắp các lỗ thông gió, rít lên trong im lặng.
“Em nghiên cứu giùm anh xem thứ này có gì hay không ?”
Dù chỉ là chớp mắt.
Diệc Thần khựng người.
“Anh muốn thì tự hâm lại mà ăn đi.”
Nhưng rồi… hình ảnh đột ngột chuyển đổi.
Lạc Tiên không phản ứng ngay.
Rồi… cô lại thả ra một câu nữa, nhẹ nhàng mà sắc như kim châm:
Giữa những tán cây gãy đổ, rễ cây trồi lên như móng vuốt và mặt đất nứt toác khi vừa trải qua một cơn địa chấn dữ dội.
Câu đó vừa thoát ra, ánh mắt Kiều Trang đã như đâm thẳng.
“Vậy chắc là sáng nay có… con bé nào xinh lắm ngoài đó ha?”
Diệc Thần thoáng sững người.
Bản tin khẩn hiện lên góc màn hình với dòng chữ đỏ:
Diệc Thần nheo mắt, ánh nhìn dán chặt vào những làn khói xanh lượn lờ qua màn hình.
Chỉ có ánh mắt là… vô thức thi thoảng liếc về phía giường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô chỉ chống tay lên má, ánh mắt vẫn dính lấy hắn như đang đọc từng nhịp hô hấp.
Rồi hắn tự lẩm bẩm với chính mình.
…
Diệc Thần liếc nhìn đồng hồ đếm ngược trên tường.
Thở phào một cái, nhưng không lên tiếng.
Khói xanh vẫn không ngừng bốc lên, len lỏi qua từng khe đá, vương vấn trong không khí như một thứ độc dược chưa phát tán hết.
Cô lặng lẽ lui về chỗ cũ, ngồi xuống chiếc ghế gần cửa sổ, vẫn giữ tư thế đoan trang như mọi khi.
Hình ảnh Hồng Gấm và Hồng Nhung thoáng lướt qua trong đầu.
Hắn im lặng.
Một nơi có thể giúp Hiểu Vân đột phá lên Bát Huyền Cảnh.
Nghe hợp lý. Ai cũng tin.
Từng bước của hắn nhanh nhưng không hề hỗn loạn, như thể mọi thứ đã được tính trước.
Một kẻ mạnh hơn cô ta?
Nhưng trong lòng hắn vẫn có một điều chưa thể yên.
Toàn bộ cấu trúc được bao bọc bởi chất liệu đen xám, tựa như đá vũ trụ.
Thứ ánh sáng đó không rực rỡ, không chói lòa, mà chỉ lập lòe như hơi thở… tựa như nó đang sống, hoặc đang chờ đợi điều gì đó đánh thức.
“Hôm nay em không có nấu cơm!” – cô buông một câu rõ ràng, không thèm chào hỏi.
Không bản đồ, không người dẫn đường, không chứng cứ cụ thể.
Diệc Thần câm nín.
Mọi thứ tưởng như đã xong.
Không thấy Hồng Gấm.
Không phải vì không phản bác được, mà là… càng nói càng sai.
Men theo lối cũ, trở lại khu trưng bày số 5.
Không hẳn là lo lắng.
Phía trước là cửa thoát hiểm.
[TIN NÓNG - DỊ BIẾN TẠI VÙNG NÚI HOANG PHÍA TÂY BẮC THÀNH PHỐ PHONG CHÂU]
Hắn dừng lại ngay trước ngưỡng cửa, tay đặt lên chốt mở nhưng chưa đẩy ra.
Lúc này hắn mới khẽ động người, lặng lẽ rời khỏi khu trưng bày.
Là một người phụ nữ.
Diệc Thần không đáp.
Chỉ quan sát. Ghi nhớ.
Đói bụng thật đấy, nhưng ai dám mở miệng lúc này?
Cả hai đều kiệt sức, nhưng vẫn cố giữ im lặng để tránh bị phát hiện thêm.
“cạch”
Hồng Gấm nhìn hắn vài giây, ánh mắt lo lắng nhưng rồi cô gật đầu, siết lấy tay Hồng Nhung.
Lạc Tiên không trả lời.
“Ra ngoài chạy bộ…” – cô lặp lại, chậm rãi.
Hắn nghĩ mình đã về kịp.
“Nếu không có nó… chuyến đi này sẽ vô nghĩa.”
“Hả?” – Diệc Thần khựng lại.
Câu nói nhẹ tênh như gió sớm, nhưng không ai biết cô đang thử hắn đến đâu.
Diệc Thần cười khẽ, chống khuỷu tay lên bàn, nhìn về phía ánh sáng ngoài khung cửa sổ.
Cô chỉ lặng lẽ quan sát hắn một lúc, đôi mắt cong cong như đang nghiền ngẫm một ván cờ.
Cô nói thật.
Cô nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới.
Chột dạ.
Rồi… lặng lẽ bắt đầu hâm đồ ăn.
Cho dù là Chúa Quỷ thì cái thân xác mượn tạm này cũng có giới hạn chịu đựng.
Giận đấy.
Chương 79: Tàn Ngọc Yêu Tuỷ
Một cấp trên?
Rót cho mình một ít nước ấm, hắn đưa ly lên miệng uống, không nói gì thêm.
Chỉ là… một chút ngỡ ngàng, một chút khó hiểu.
Có lẽ một đơn vị ngầm của chúng vốn đã trực ở quanh khu vực này, chỉ chờ “hàng” bị động là lập tức ra tay.
…
Cô ta chắc chắn sẽ phát hiện ra.
Trời đã trưa. Chính xác là 12 giờ.
Không thấy dấu vết của hai chị em Hồng Nhung đâu cả.
Lạc Tiên đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, tay cầm tách trà còn nóng, ánh mắt cong cong như cười mà chẳng cười.
Rồi không đợi cô trả lời, hắn đã thẳng thừng nằm lên giường.
Nắng lên tới đỉnh đầu.
“Huyền Vũ Yêu Cung”
…
Không ai biết đến nó, và có lẽ, nếu không có biến cố hôm nay, nó sẽ tiếp tục ngủ yên thêm nhiều thế kỷ nữa.
Một Yêu Cảnh được biết đến với cái tên:
Hắn cố lấp liếm, dựng một nụ cười nửa miệng:
Con bé là muốn chọc ghẹo hắn.
“Hai người đi trước đi.” Diệc Thần nói, giọng dứt khoát.
Nói thêm một câu, giọng mệt mỏi như người sắp c·hết:
Hắn vừa mở miệng hỏi tiếp thì Kiều Trang đã xoay người, ánh mắt gay gắt hơn:
Cũng đúng lúc đó, bụng hắn réo lên một tiếng rõ ràng.
Diệc Thần bước vào từ cửa chính, tay còn vương chút bụi, khí tức chưa kịp ổn định.
Diệc Thần ở lại trong bóng tối đã chứng kiến tất cả.
Hiểu Vân gật đầu nhẹ, hiểu ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn Kiều Trang thì vẫn khoanh tay, ánh mắt lơ đãng liếc qua hắn một lần, rồi hờ hững quay đi.
Hiểu Vân thấy Diệc Thần bước vào thì lập tức đứng dậy, cúi đầu cung kính:
Từ sáng nay, người dân xung quanh liên tục báo cáo về tiếng rít chói tai, hiện tượng nứt đất, và mùi tanh nồng lan tỏa quanh khu vực…”
Đó là lên phòng Hiểu Vân để kiểm tra tình trạng quỷ hoá của cô ấy.
“Ăn con hồ ly kia cả buổi mà anh không thấy no sao?”
Mất đúng ba giây để kết nối mọi chuyện trong đầu.
“Lũ con người đúng là chỉ giỏi c·hết vô ích. Ta không thể để Cổ Trùng Dị Hoá rơi vào tay chúng nữa.”
Một sinh vật nào đó đến từ Trùng Tộc… đang thực thi một mệnh lệnh lớn hơn.
Nhưng không phải con người.
Thế nhưng, sâu dưới lớp đá nứt vỡ ấy, bên dưới tầng đất mà chưa từng có dấu chân con người nào chạm đến
Diệc Thần dẫn đầu, không nói một lời.
Nhưng chưa kịp nói hết câu, hắn đã cắt lời cô.
Ẩn hiện một thứ không thuộc về thế giới này.
Ánh mắt Diệc Thần quét một lượt.
…
Một lúc sau, Diệc Thần tỉnh dậy, ánh sáng ngoài cửa sổ đã rọi thẳng vào mắt.
Hắn rón rén mở tủ lạnh, lấy hộp cơm ra.
Trên bề mặt là hàng trăm ký hiệu cổ quái, ngoằn ngoèo như sống lưng côn trùng, phát ra ánh sáng yếu ớt và mờ lạnh.
Nhưng khi vừa ra ngoài, tình hình đã trở nên phức tạp.
“Ca ca, anh—”
Tiếng tivi đều đều vang lên, phần lớn toàn những bản tin thời sự nhạt nhẽo, quảng cáo sản phẩm chăm sóc sức khỏe hay mấy vụ lùm xùm giới giải trí.
Hắn giơ tay, luồng khí mỏng từ đầu ngón bắn ra
Tên đó lọt vào tai Diệc Thần.
Chúng đã phản ứng nhanh hơn dự tính.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, tay chống trán, đầu óc vẫn còn lơ mơ.
Không khí trong bếp thoáng đặc lại.
Hay là đầu não của Trùng Tộc ?
Hắn nhanh tay lấy viên ngọc, đặt vào túi của mình.
Cũng không thấy Hồng Nhung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nếu anh thích chạy bộ… vậy từ mai, em chạy chung với anh nha?”
Nó là một cánh cửa dẫn tới một thế giới hoàn toàn khác
Giọng cô nhẹ tênh, không cao cũng chẳng thấp, nhưng rơi vào tai hắn lại giống như… được tha tội c·hết.
Điều đáng sợ là cánh cổng ấy không phải mới xuất hiện.
Hắn nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, khóe môi nhếch lên một đường cong nhàn nhạt.
Đó là một cánh cổng.
Chỉ có một vòng vây lặng lẽ, kín đáo nhưng dày đặc đang dần khép lại quanh hành lang ngầm.
Chỉ nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn, chống tay lên má, đôi mắt vẫn không rời khỏi hắn.
Cô hừ lạnh, giọng đầy mỉa mai:
“Dẫn chị cô rời khỏi đây trước đi. Tôi phải quay lại lấy thứ mình cần. Chỉ mất một phút.”
“Bọn ta đợi ngươi ở bên ngoài.”
“Thứ đó hình như là… khí tức của Yêu Tộc!”
Trời vừa hửng sáng.
“C·hết tiệt… không lẽ phải rời đi tay không vậy sao ?” Hắn lẩm bẩm, giọng khẽ đến mức chỉ bản thân nghe thấy.
Lạc Tiên không đổi sắc mặt.
…
Diệc Thần vươn vai một cái, ngáp nhẹ, rồi cất giọng trầm khàn vì mới ngủ dậy:
Với trình độ hiện tại, cô không cách nào phân tích nổi thứ đang nằm trong tay mình.
Hắn không cần liên lạc, cũng không định tìm họ lúc này.
Đôi mày nhướng nhẹ, giọng lơi lơi mà thâm hiểm:
Hắn không động. Không hề nhúc nhích.
Diệc Thần chờ thêm một lúc cho đến khi khí tức của ả Trùng Tộc hoàn toàn biến mất nơi cuối hành lang.
Kể từ lúc phá vỡ hệ thống an ninh tầng ba, chỉ còn chưa tới năm phút nữa là toàn bộ sàn giao dịch sẽ chuyển sang trạng thái phong tỏa.
Diệc Thần ngồi trên ghế sofa, một tay cầm ly nước, tay còn lại điều khiển remote lướt qua vài kênh tin tức nhàm chán.
“Dạ… không ạ. Em đã kiểm tra thử rồi, loại yêu thú này em cũng chưa từng gặp qua…”
Nơi đó, viên Tàn Ngọc Yêu Tuỷ vẫn còn nằm nguyên trong hộp khóa.
Cứu được Hồng Nhung rồi, nhưng không ai trong số họ có thể ở lại đây lâu hơn nữa.
Chỉ còn biết lặng lẽ nhìn nồi trống trên bếp.
Nhưng lại không thể giận thật.
Nhưng đến giờ phút này, hắn vẫn chưa tìm thấy gì rõ ràng.
Diệc Thần khựng lại giữa cửa.
Hắn đến là để tìm manh mối về Yêu Cảnh hoặc Quỷ Cảnh.
…
Cô ta không hề dừng lại, chỉ liếc thoáng qua khu trưng bày bên hành lang khi lướt ngang.
Ánh mắt có phần e dè, không dám nhìn thẳng.
Và hắn đã vô tình dẫm vũng lầy sâu hơn hắn tưởng.
Phía đối diện, Hiểu Vân vẫn đang ngồi yên ở chỗ cũ, tư thế gần như không thay đổi.
Ánh nắng đầu ngày len qua các khe mái, chiếu xiên vào căn nhà nhỏ của hắn.
Hắn nhận ra mình quá bất cẩn rồi.
Diệc Thần hơi khựng tay một chút giữa động tác đặt ly xuống, nhưng chỉ là trong một nhịp thở rất nhẹ.
Xem ra… hắn phải tìm cách khác.
Khung cảnh hiện lên là một vùng núi hoang, rừng rậm bị xé rách từng mảng, vách đá sụp lở, khói xanh từ lòng đất bốc lên dày đặc.
Nhưng đúng lúc vừa xoay người rời đi thì không khí đột ngột trầm xuống.
Vừa xuống tới bếp, hắn đã chạm mặt Kiều Trang, ánh mắt cô lướt qua hắn đầy khó chịu.
Nếu hắn phản ứng mạnh thì chẳng khác nào tự nhận tội.
Đáng lẽ phải lẻn vào bằng cửa sổ mới đúng chứ.
Nơi vị chúa quỷ mà cô kính trọng đang ngủ say không biết trời đất gì.
Tàn Ngọc Yêu Tuỷ kia dù có liên quan đến Tàn Tích Hồi Mang gì đó, nhưng tất cả chỉ là suy đoán.
Cô lau dọn kệ bếp, cố tỏ ra như đang bận rộn, nhưng giọng lại thốt ra một câu, vô tình mà như không hề cố ý:
“Anh có đồ ăn rồi thì tại sao em phải nấu chứ?”
Cô thoáng khựng lại, ngẩng lên nhìn hắn với ánh mắt khó đoán.
Cũng không hẳn là bất mãn.
Bên trong cánh rừng rậm nằm ở phía Tây Bắc của thành phố Phong Châu.
Nhưng thực tế là hắn chỉ muốn ngủ nhờ.
Tạm thời thoát được.
Hắn không thể tỏ ra biểu cảm bất thường.
“Ngươi định làm gì ?”
Nhưng khi cánh cửa đóng lại sau lưng, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phòng khách, nhẹ như gió thoảng, nhưng khiến hắn cứng người.
Rồi lại quay mặt đi, nhấc tách trà lên, nhấp một ngụm nhỏ.
Cô ta là Trùng Tộc.
Một đêm không ngủ, vừa giao đấu, vừa trốn chạy đã tốn rất nhiều thể lực của hắn.
Không cần quay đầu lại, Diệc Thần vẫn thấy rõ gò má cô khẽ ửng đỏ.
“Chúng tôi đang có mặt tại vùng núi hoang ngoại vi thành phố Phong Châu, nơi hiện đang xảy ra hiện tượng dị biến chưa rõ nguyên nhân.
Như một cái gai nhỏ cắm vào trí nhớ.
Diệc Thần gật đầu, không trách, cũng không tỏ vẻ thất vọng.
Luồng khí mỏng, lạnh ẩm và tanh nồng không thuộc về loài người.
Nếu bước ra đó, sẽ không thể quay lại được nữa.
“Đồ ăn nào cơ?”
Giữa tình hình hiện tại, tìm cách rút lui là lựa chọn duy nhất.
“Ừ, cũng được. Lần sau anh ra ngoài chạy bộ thì sẽ gọi em theo.” hắn gật đầu, giọng bình thản.
Có lẽ là đã rời đi từ sớm.
Diệc Thần khẽ cau mày, ánh mắt thoáng trầm xuống.
Dáng cao gầy, mái tóc dài như tơ bào, lưng phủ một lớp giáp xương mỏng như cánh côn trùng.
Nhưng hắn biết rõ… Lạc Tiên không dễ b·ị đ·ánh lừa như vậy.
Cứu Hồng Nhung… là ngoài kế hoạch.
“Chào buổi sáng, ca ca!”
Nhưng Diệc Thần biết rõ:
Cô thấy hắn tỉnh lại, liền khẽ cúi đầu.
Khoá bật mở.
Lạc Tiên chỉ đang nói vu vơ thôi.
“Tới giờ ăn trưa rồi sao không ai gọi mình xuống hết vậy ta…”
Từ trên cao, dưới đất, các điểm giá·m s·át bị xóa sạch ban nãy đã được thay bằng lũ người mặc đồng phục đen xám, ngực in huy hiệu hình chim ưng trắng.
Hiểu Vân lắc đầu, giọng nhẹ:
Diệc Thần im lặng.
Một cái liếc… nhưng mang theo áp lực như dao lạnh sát cổ.
Hắn quay đầu, liếc qua Hồng Gấm đang dìu Hồng Nhung bước đi.
“Anh nhớ không được nuốt lời đó, ca ca.”
Bạch Ưng.
Mắt trắng đục không tròng, ánh nhìn vô hồn nhưng đầy sát khí.
“Để anh ngủ một chút. Nếu có ai bên ngoài gọi thì nhớ kêu anh dậy.”
“Nam Cung tỷ tỷ”
Từ cuối hành lang, một bóng người chậm rãi bước vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn lấy một lý do đơn giản và không ai bắt bẻ được.
Cảm giác trống rỗng kéo đến bất ngờ.
Diệc Thần vô thức hỏi lại, giọng ngơ ngác.
“Em còn để cơm nguội và ít đồ ăn trong tủ lạnh.”
“Ca ca à… ăn vụng có ngon không vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đặt viên Tàn Ngọc Yêu Tuỷ vào tay cô rồi nói:
Phóng viên giọng gấp gáp:
Nếu hắn sơ suất một chút thôi, nếu hơi thở chỉ lệch nhịp, nếu khí tức không ổn định…
“Em có biết thứ đó là gì không?”
“Sao lại không nấu cơm ?”
“Nếu Nam Cung tỷ tỷ biết chuyện, tỷ ấy sẽ g·iết ta mất.”
Diệc Thần chậm rãi ngồi xuống cạnh Lạc Tiên, ánh mắt hờ hững quét quanh như thể vừa thật sự trở về sau buổi chạy sớm.
Đây không phải là nơi mà con người có thể tùy tiện khai phá, cũng không phải là bí mật có thể bị lật mở bởi khoa học hay công nghệ hiện đại.
Cả ngày hôm đó, Diệc Thần không rời khỏi nhà.
Hồng Gấm quay đầu lại, nhíu mày:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.