Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 78: Lại cứu người

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 78: Lại cứu người


Năng lực hỏa dị năng của cô ta rất hoàn hảo cho việc nuôi con trùng này.”

Muốn cắn lưỡi, muốn đập đầu vào tường, thậm chí chỉ cần nghĩ đến c·ái c·hết… lập tức toàn thân t·ê l·iệt.

Cánh cửa trượt nhẹ mở ra.

Mọi chướng ngại đã bị Diệc Thần xóa sạch từ trước.

Ngươi từng nói… nếu có c·hết, cũng phải c·hết trong sạch.”

Cô ta mím môi, nhưng không phản bác.

“Tôi không quan tâm đến chuyện nội bộ của các người.”

Hồng Nhung ngồi lặng trong một phòng kính cách âm, bốn bề trong suốt và lạnh lẽo như phòng triển lãm.

Một nơi mà những kẻ như họ không được phép bước chân vào.

“Mau đi thôi. Tôi còn nhiều việc phải làm lắm.”

Hắn không nói gì, cũng không có ý định chạm vào hai chị em đang ôm lấy nhau trong giây phút tái ngộ.

Người phụ nữ khựng lại.

Có lẽ đang hy vọng một câu tha bổng, một cái gật đầu cho phép sống sót.

Hồng Gấm đứng sau hắn, mắt mở lớn.

“Chỉ cần cô mở miệng, nói ra một thông tin thôi… tôi có thể giữ cô lại. Có thể giúp cô sống lâu hơn một chút.”

“…Không phải khu trưng bày,” Diệc Thần lẩm bẩm, ánh mắt sắc lại.

Hồng Gấm nhận ra rồi.

Hắn nhìn cô, rồi lạnh giọng nói với người phụ nữ kia:

Bên trong khu trưng bày đặc biệt của sàn giao dịch Thiên Dương.

Hồng Nhung gằn giọng:

“Còn hơn là c·hết trong bóng tối mà chẳng ai biết tên.”

Cô ta khựng lại, nhíu mày:

Chỉ có ánh mắt sợ hãi lặng lẽ bộc lộ ra rõ ràng, dù vẫn cố chấp giữ vẻ ngoài lạnh nhạt.

Diệc Thần không đáp ngay.


Cô ta dừng một chút, rồi hạ thấp giọng, ánh mắt lóe lên một tia hứng thú:

Cùng lúc đó

Gã quản lý chưa kịp kêu, đã bị một tay bịt miệng, tay kia khống chế cổ tay.

“Ta thà c·hết… còn hơn phản bội như ngươi.”

Và khi cánh cửa mở, khi đôi mắt cô chạm vào Hồng Gấm, ánh sáng nơi đáy mắt ấy bỗng bừng lên.

Chúng mang theo v·ũ k·hí chống dị năng, ánh mắt lạnh tanh, không hỏi một lời, lao thẳng vào t·ấn c·ông như đã có lệnh g·iết từ trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Động tác… rất ấn tượng. Ngươi là ai ? Tại sao lại… xâm nhập vào đây ?”

Hồng Gấm bước lên, ánh mắt đầy sát khí khóa chặt vào khuôn mặt người phụ nữ kia.

Hồng Nhung cau mày, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Diệc Thần chậm rãi tiến lên, áp sát cô ta chỉ trong một nhịp thở.

Diệc Thần ngắt lời, giọng đều đều.

Người phụ nữ mặc blouse khẽ đẩy gọng kính, cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ngón tay cầm bảng dữ liệu khẽ run.

Nếu hắn là chúng, hắn sẽ giam một người quan trọng như Hồng Nhung ở đâu?”

Hồng Gấm dẫn hắn theo một lối phụ hẹp chỉ vừa một người đi, men qua những kệ hàng cũ kỹ, lối thoát khí và bức tường cách âm gắn bảng cấm.

Hồng Gấm lập tức lùi về, tay phải b·ốc c·háy rực đỏ, ánh lửa quấn quanh cổ tay như v·ũ k·hí sẵn sàng bung ra.

Nhưng giọng nói không còn vững như lúc đầu.

“Tha cho tôi. Đưa tôi rời khỏi nơi này an toàn. Tôi biết nhiều hơn các người tưởng. Không chỉ về Hồng Nhung, mà còn cả—”

Cô hoa mắt thật sự.

“Dừng lại đi. Chúng ta vẫn cần cô ta một chút.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chính ngươi… là kẻ đã phản bội tổ chức của chúng ta! Làm nội ứng cho Bạch Ưng, khiến ba đội đặc nhiệm bị diệt sạch!”

Cô còn chưa kịp làm gì thì hắn đã đi trước ba bước.

Chưa đầy mười giây, ba drone bị xé toạc bởi những đường khí mỏng như lưỡi dao.

Âm thanh không lớn nhưng đủ để phá tan bầu không khí vừa lắng xuống.

Diệc Thần giơ tay, chỉ vào cô gái mặc áo blouse.

Hành lang tầng ba – khu vực c·ách l·y sinh học, dãy F.

Nhưng vòng khống chế trên cổ vẫn lạnh lẽo bóp nghẹt mọi phản kháng.

Chương 78: Lại cứu người

“Chỗ này không thể tuỳ ý đi qua được…” – Hồng Gấm nói khẽ.

Hồng Nhung khẽ cười, yếu ớt nhưng thật lòng.

“Chị!” Hồng Gấm hét lên, lao tới, cúi xuống đỡ lấy cơ thể chị mình đang yếu ớt.

ẦM!

Diệc Thần gật đầu:

Tên còn lại xoay người định rút s·ú·n·g, nhưng chưa kịp làm gì đã bị bàn tay Diệc Thần b·óp c·ổ nhấc bổng lên không trung.

Cô ta biết rõ Hồng Nhung là ai.

Cô ta chỉ nhìn Hồng Nhung thật lâu, rồi nói chậm rãi:

Hồng Gấm khựng lại một giây, rồi như chợt nhớ ra điều gì.

Cánh cửa thép phía cuối hành lang bật mở, để lộ một hành lang ngắn dẫn vào khu vực giam giữ cấp cao.

Từ bên trong, một người phụ nữ trẻ mặc áo blouse trắng bước ra.

Đến cái quyền được c·hết, cô cũng không có.

Nhưng vẫn không có dấu hiệu nào của Hồng Nhung.

Hồng Nhung nhìn thẳng vào người phụ nữ, ánh mắt sắc như lưỡi dao mỏng:

Hồng Nhung không trả lời.

Hắn lập tức kéo Hồng Gấm nấp vào góc khuất.

“Chị mà có chuyện gì là em cho nổ tung cái chỗ này luôn rồi…”

“Cô tỉnh táo hơn rồi đấy chứ?” – giọng nói mềm mại nhưng ẩn đầy chất thẩm vấn.

Cảm biến áp lực liền bị vô hiệu bằng quỷ khí phát ra từ đầu ngón tay hắn.

Hồng Nhung siết chặt nắm tay, máu vẫn không ngừng nhỏ xuống.

Và ngươi…” — cô ta nghiêng đầu, ánh mắt khẽ nheo lại

“Ngươi là người đã phản bội Thanh Xà…!”

Ngay khoảnh khắc gã bước ngang qua chỗ họ nấp, hắn lao ra nhanh như chớp.

Diệc Thần không nói gì.

Cô ta mím môi, không phản kháng, bởi vì… giờ cô ta cũng biết rõ:

Một tầng sâu hơn.

Điều đó có nghĩa là…

Cô ta mở to mắt. Lùi lại một bước theo bản năng.

Một luồng khí lạnh lan tỏa—chạm vào ký ức.

Chưa đầy ba giây, gã đã bị kéo ngược vào góc tối.

“Chúng tôi đã biết căn phòng đó rồi.”

Giọng cô gằn lại, tay siết chặt, lửa đỏ như muốn bùng nổ.

Trạm sinh trắc vừa báo động… đã tắt ngấm.

Cô ta là dị năng giả, là hàng sống, và rất có thể đang bị xem như một món đấu giá “hiếm” tức là chỉ dành cho giới thượng tầng hoặc khách đặc biệt.

Diệc Thần không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhấc tay.

Chỉ còn lại khoảng cách đã vĩnh viễn không thể lấp đầy giữa hai người từng gọi nhau là đồng đội.

Chỉ vài cái nhấc tay là xóa sổ toàn bộ hệ thống an ninh?

Tất cả kết thúc trong chưa đến mười giây.

Cô ta ngẩng đầu, ánh mắt lộ rõ sự e dè, nhưng vẫn cố gắng giữ giọng vững:

“Có kẻ muốn mổ não cô lấy sức mạnh, có kẻ muốn dùng cơ thể cô nuôi ký sinh. Một số khác thì… đơn giản chỉ muốn tiêu khiển trên thân xác đẹp đẽ này.”

“Ngươi… đọc ký ức hắn?”

“cũng không thể làm gì được cả.”

Chỉ có ánh mắt khẽ trầm xuống, như khép lại một chương cũ.

Giọng vẫn đều đều:

Diệc Thần không nói gì. Hắn chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt dửng dưng.

Hồng Nhung siết chặt bàn tay, móng tay cắm vào da thịt đến bật máu, nhưng ánh mắt vẫn không dao động.

Tên thứ hai chưa kịp tiếp cận đã bị hạ bởi một cú chém vô hình xé ngang ngực.

Hai trạm quét sinh trắc.

“Ực—!”

Hắn quay sang nhìn Hồng Gấm:

“Ngươi từng được Thanh Xà cưu mang.

“Có… Có một lối đi ở khu xử lý vật phẩm hỏng, ta từng nghe một tên nhân viên nhắc đến.

Người phụ nữ không giận, cũng không phản bác.

Cô chỉ có thể trừng mắt nhìn theo bóng lưng kẻ phản bội ấy rời đi.

Không có bảo vệ. Không còn lớp chắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một gã đàn ông mặc đồng phục quản lý, tay cầm bảng dữ liệu, đang đi tới.

Nhưng Diệc Thần còn nhanh hơn.

“Dưới tầng ba. Phòng c·ách l·y sinh học. Dãy F-7.”

Phía sau lưng cô ta, còn có ba tên bảo vệ mặc giáp đen xuất hiện.

Cuối hành lang, một cánh cửa sắt dày hai lớp hiện ra.

“Hồng Gấm…”

Không lâu sau, hắn mở mắt, lẩm bẩm:

Diệc Thần không trả lời, hắn nhìn bảng ID trên ngực gã, tháo ra đeo lên mình, sau đó quay sang cô.

“Không cần.”

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên.

Không phải xa lạ.

“Chúng ta đã đi quá nhiều vòng rồi… Không lẽ họ không giữ chị ấy ở đây?”

Người phụ nữ không đáp, chỉ im lặng nhìn cô vài giây.

Ánh mắt cô ta nhìn qua Hồng Gấm rồi trở lại Diệc Thần, rõ ràng biết mình không còn đường lui.

Nhưng lần này, nụ cười đó có phần cay đắng.

Người phụ nữ nuốt khan. Cổ họng khẽ chuyển động.

Nhưng nó được khóa hai lớp, chỉ dành cho quản lý cấp cao.”

Cô ta chính là người đã trò chuyện với Hồng Nhung trước đó.

Cô ta giơ lọ lên ngang tầm mắt Hồng Nhung, mỉm cười lạnh nhạt:

Mình không có tư cách ra điều kiện nữa.

Diệc Thần và Hồng Gấm đã đi hết các khu vực trưng bày, hai hành lang phụ, và cả một kho vật phẩm cấp thấp.

“Ngươi thì mãi mãi không hiểu được, Nhung à,” – cô nói khẽ.

Nhưng Diệc Thần một lần nữa chặn cô lại.

Rõ ràng không phải thứ nhân viên thường có thể tiếp cận.

Hắn quay đi, không nhìn cô ta nữa.

Người phụ nữ kéo ghế ngồi xuống đối diện, chân bắt chéo, tay đan vào nhau đầy ung dung.

Ngay khi bước qua ngưỡng cửa, Diệc Thần và Hồng Gấm lập tức cảm nhận được áp lực khác thường trong không khí.

Bên trong, một căn phòng kính cách âm hiện ra, ánh đèn trắng lạnh chiếu xuống một người con gái đang ngồi dựa vào vách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bên trong khu ngầm của sàn giao dịch Thiên Dương.

Người phụ nữ tiếp tục:

“Cái tôi cần… là mã sinh trắc trên người cô để mở khóa.”

“Ta định dùng nó thử lên ngươi, nhưng tiếc là dị năng của ngươi… quá ổn định, quá kháng lại tác nhân biến đổi.”

Vút. Vút. Vút.

Không có xiềng xích, không có t·ra t·ấn, chỉ là ánh sáng trắng lạnh chiếu thẳng xuống mái tóc rối và gương mặt xanh xao của cô.

Sau khi Hồng Nhung đứng vững, ánh mắt Diệc Thần chỉ lướt qua một lượt, xác nhận cô không bị tổn thương nghiêm trọng.

“Cũng không phải kho hàng.”

“Con tiện nhân, tao phải g·iết mày!” Hồng Gấm rít lên, bước tới.

Không phải lần đầu họ gặp mặt.

“…Là ngươi?” – cô thốt lên, giọng nghẹn vì giận.

Sao tự nhiên bây giờ lại “cool ngầu” như vậy chứ?!

Giọng hắn vẫn bình tĩnh, nhưng trong mắt là sự lạnh lẽo không thể che giấu.

“Nói đi. Cô gái tên Hồng Nhung đang ở đâu?”

Hồng Gấm cau mày:

Hồng Gấm bước sát bên hắn, giọng khẽ đầy lo lắng:

Hắn bước lên phía trước, vung tay nhẹ một cái—

Không khí bỗng lặng đi, chỉ còn lại tiếng nhịp tim nặng nề vang lên bên trong lớp kính dày.

Chỉ cần đưa nó vào cơ thể, nó sẽ chiếm lấy hệ thần kinh, thay đổi cấu trúc dị năng…

Dưới ánh mắt của Diệc Thần và ngọn lửa vẫn còn cháy bập bùng trong tay Hồng Gấm, cô ta lặng lẽ đưa tay lên mở khóa sinh trắc.

“Vậy thì… chúng ta tìm đường xuống đó.”

Diệc Thần đặt đầu ngón tay lên trán gã, nhắm mắt.

Cô gái mặc blouse không dám chống cự.

Nhưng Diệc Thần chỉ lạnh nhạt nói:

“Dùng lên ngươi… phí lắm.”

Diệc Thần không do dự.

Không phải trưng bày công khai.

Và Hồng Nhung cũng biết rõ… cô ta từng là người phe mình.

Hồng Nhung siết chặt hai tay, toàn thân run lên vì giận dữ.

Gã đi một mình, vẻ mặt mệt mỏi, rõ là chỉ đang kiểm tra định kỳ.

Người phụ nữ xoay nhẹ lọ thủy tinh, con trùng bên trong ngọ nguậy phản chiếu ánh đèn.

Phải có một khu riêng.

Hồng Gấm đứng đó, lửa trong tay vẫn chưa kịp tung ra, chỉ biết nhìn hắn đầy kinh ngạc.

Cả hai nhìn nhau thêm vài giây, không ai lên tiếng nữa.

“…Không.”

Cô chỉ liếc nhìn người phụ nữ đó, đôi mắt lạnh như đá.

“Chúng ta chiến đấu, liều mạng, hy sinh… để rồi nhận lại cái gì? Đồng đội c·hết như rạ, tổ chức giấu nhẹm mọi chuyện, còn những kẻ sống sót thì bị bỏ rơi.”

Ánh mắt hai người đối nhau.

Một kẻ từng khiến bao đồng đội ngã xuống… không xứng nhận một lời chia tay.

Mọi thứ trở lại tĩnh lặng.

“Ngươi biết thứ này không?”

Người phụ nữ cứng người tại chỗ.

Ánh mắt cô không còn lạnh như băng nữa, mà thoáng lên một tia xao động rất nhanh.

“Là Cổ Trùng Dị Hoá. Loại biến thể mới của Cổ Trùng Huyết Nô.

Hồng Nhung đứng nhìn, không ngăn cản.

Người phụ nữ mỉm cười, cúi đầu ghé sát hơn:

Hồng Gấm bước lên không chần chừ, lửa trong tay bùng lên ngay trong tích tắc.

Đang còn bối rối, thì cánh cửa thép bên cạnh đột ngột mở ra.

Câu nói rơi xuống, nặng như nhát dao.

Rồi như bị đ·iện g·iật, cô khựng lại.

Dù nét mặt cô ta vẫn dửng dưng, nhưng đôi mắt phía sau cặp kính đã bắt đầu dao động.

Tên lính co giật vài giây, rồi lịm đi.

Ánh mắt hắn sau đó chậm rãi dừng lại ở cô gái phản bội đang đứng ép sát vào góc tường, sắc mặt trắng bệch.

Cổ cô đeo một vòng khống chế thần kinh - thứ ngăn chặn mọi ý định t·ự s·át.

Ngay lúc Diệc Thần đang đánh giá các phương án mở cửa, thì tiếng bước chân vang lên từ phía sau.

Hắn cúi đầu, nói nhỏ nhưng đủ để cả Hồng Gấm nghe thấy:

“Cô biết không? Đã có mười hai người hỏi mua cô.” Cô ta nói, giọng thản nhiên như kể giá một món hàng.

Một dãy drone trinh sát bay lơ lửng phía sau cánh cổng thứ hai.

Nụ cười biến mất trong thoáng chốc.

“Ở đây có tầng hầm nào không?”

“Các cô tự xử lý nhau đi.”


“Và đó là lý do ngươi bán đứng tất cả? Đem tin tình báo đổi lấy đặc quyền sống sót? Trở thành c·h·ó của đám Bạch Ưng à?”

Sắc mặt Hồng Nhung lập tức biến đổi.

Hắn lặng lẽ quan sát hai chị em, xác nhận tình trạng Hồng Nhung không bị tổn thương nghiêm trọng.

Thứ đó là một sinh vật uốn éo - nhỏ như đầu ngón tay, có râu, có chân, thân thể trong suốt như đang phát sáng.

Cô ta run lên. Nhìn Diệc Thần.

Ngọn lửa quét qua, t·hiêu r·ụi cô ta chỉ trong một hơi thở.

Cô ta tan biến như một vết nhơ bị xóa khỏi ký ức.

Bên trong là một chất lỏng đen sẫm đang xoáy chuyển từng vòng.

Người phụ nữ khẽ quay mặt, tránh ánh mắt ấy, nhưng đã muộn.

“Cạch!” – khẩu s·ú·n·g rơi xuống nền.

Một người phụ nữ mặc áo blouse, bước vào bằng đôi giày cao gót phát ra những tiếng “cốc cốc” khô lạnh.

Đèn trần lập lòe, hành lang hẹp được bao bọc bởi kính chống đ·ạ·n và kim loại tráng bạc, bên trong là hệ thống an ninh lắp đặt dày đặc.

Người phụ nữ nuốt khan, cố lấy lại bình tĩnh.

Rồi cô ta khẽ cười.

Từng sống nhờ tổ chức, từng thề sống c·hết với đồng đội.

“Ngươi… không cần?”

Mái tóc dài rối nhẹ, làn da nhợt nhạt, nhưng ánh mắt vẫn còn tỉnh táo.

Bỗng, người phụ nữ từ tốn thò tay vào túi áo, lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ.

Ba trụ cảm biến áp lực.

“Nhưng Hồng Gấm thì khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ta sẽ sớm tìm ra con bé đó thôi.

Khóa điện tử, hệ thống cảm biến sinh trắc.

“Phụt!”

Cánh cửa sắt mở ra bằng thẻ ID và vân tay mà Diệc Thần vừa lấy được.

Người phụ nữ chỉ khẽ cười.

Cô không nói gì với kẻ phản bội ấy, cũng không cần phải nói.

Lần trước cô gặp hắn, còn tưởng đâu là một tên vô dụng, phản xạ thì chậm, năng lực chẳng rõ ràng…

Nụ cười đó, vừa tàn nhẫn vừa bình thản.

Cô từng thử.

Hắn dừng lại bên bức tường kim loại, mắt khẽ nheo lại, ánh nhìn chìm vào khoảng trống trước mặt.

Lưng cô ta vô thức áp sát tường hơn một chút.


“Muốn biết vị trí chính xác của con bé đó, tôi có thể nói. Nhưng… tôi muốn một điều kiện.”

Và nếu thuận lợi, có thể tạo ra một sinh vật mới hoàn toàn.”

Cô ta nhìn Diệc Thần, giọng cố giữ đều:

Một tên bảo vệ bị hất văng vào tường như bao cát, giáp nứt toác.

Hắn buông tay, gã quản lý ngã xuống b·ất t·ỉnh.

Hồng Nhung.

Không kịp gào thét. Không kịp xin tha.

Cô bật dậy, hai tay đập mạng vào tấm kính phía trước, đôi mắt trừng lớn:

“Đừng có chạm vào Hồng Gấm!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 78: Lại cứu người