Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 71: Cuộc thảm sát ở học viện (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Cuộc thảm sát ở học viện (2)


Kiều Trang đã đứng chắn trước bệ đá tự lúc nào, ánh mắt cô lạnh như băng, không một chút dao động.

Máu văng lên nền đá lạnh.

Tiểu hồ ly cố gắng phản công, thanh kiếm trong tay tung ra những nhát chém sắc bén, nhắm thẳng vào các điểm yếu trên cơ thể đối thủ.

Trong mắt chúng đồng loạt hiện lên sự bối rối khó hiểu.


“La Thâm đ·ã c·hết! Hắn ta đ·ã c·hết rồi! Từ Hiểu Vân cũng c·hết rồi! Bọn chúng đ·ã c·hết hết rồi!”

Kiều Trang tiếp tục dồn lực, quỷ khí khuếch tán mở rộng từng tầng đất đá phía dưới, như một mũi khoan sinh học tìm đường đi thẳng xuống đáy.

Một luồng sức mạnh nổ tung ra từ mặt đất.

Tên Yêu Khuyển đã âm thầm tận dụng sơ hở.

Diệc Thần nhíu mày.

Vậy thì… cần gì phải tốn thời gian chơi trò giải đố khi hắn có một Vệ Hồn Thượng Quỷ ở đây.

Cô không chần chừ một giây.

“Chúng ta xuống thôi.” Diệc Thần khẽ nói, ánh mắt nhìn sang phía Kiều Trang.

Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì ánh mắt Diệc Thần đột ngột tối sầm lại.

Hắn đếm lại một lần nữa, ánh mắt dừng ở chiếc đuôi thứ tám từ trái sang.

Hắn quay nhìn pho tượng hồ ly bên dưới lần nữa.

Ầm!


Cô lập tức tập trung quỷ khí, lòng bàn tay khẽ xoay một vòng.

Tất cả ánh mắt giờ đã hướng về chỗ viên ngọc.

Bóng tối trong mắt hắn khẽ chuyển động.

Phía bên kia căn phòng, đúng lúc đó…

Hồ Cảnh Nguyên cho dù tu vi có cao tới đâu cũng sẽ cạn kiệt thọ nguyên mà c·hết.

“Em mau giúp anh… đào hết chỗ này lên đi.”

Diệc Thần nắm chặt viên ngọc, xoay người bước nhanh về phía tiểu hồ ly đang nằm gục trên nền đá lạnh.

Tiểu hồ ly ngẩng đầu, nước mắt đọng nơi khoé mi.

“Không cần. Anh muốn em cứu con hồ ly kia trước.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếng đá rơi và âm thanh va đập vang lên trong không gian tĩnh lặng của thư viện, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn mịt mù.

Nhưng ngay lúc này,

So với phù điêu đằng sau - rõ ràng đã thiếu mất một cái.

Cô gục xuống, bàn tay vẫn siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt còn chưa hết ngỡ ngàng.

“Cô có muốn sống tiếp không?”

Diệc Thần im lặng trong giây lát.

Tiếng rung chuyển khiến trận chiến giữa tiểu hồ ly và Yêu Khuyển lập tức khựng lại.

Nhưng ngay khi cô vừa tiếp cận, Ả Quạ Yêu từ bên kia vung tay, tung ra loạt ám khí tỏa ra trong không khí rồi nổ tung thành làn khói dày đặc.

Càng đến gần, hắn càng nhận ra đây không phải tượng đá bình thường.

“Không chỉ vậy… yêu khí của Từ Hiểu Vân cũng biến mất luôn rồi!”

Đây chính là nghi thức thu nhận Quỷ Vệ Hồn!

Khói đen che kín toàn bộ không gian trước mắt.

Diệc Thần không quan tâm đến c·ái c·hết của tên Yêu Khuyển kia.

Các kệ sách, hành lang nhỏ, đồ đạc — tất cả đều được sắp xếp theo một cấu trúc có chủ đích.

Kiều Trang gật đầu hiểu ý.

Trên bệ đá là một viên ngọc lớn phát ra ánh sáng xanh lam huyền ảo.

Xác sói yêu nằm rải rác khắp sàn, máu đọng thành vũng, nhưng cả không gian vẫn tĩnh lặng đến rợn người.

Chúng không thể lý giải được chuyện gì đang xảy ra ở cái học viện này.

Hắn không nhìn rõ từng chi tiết, nhưng luồng năng lượng phát ra từ viên ngọc thì không thể nhầm lẫn.

Sự chênh lệch về sức mạnh giữa cả hai đã quá rõ ràng.

Nếu trận chiến này kéo dài thêm chút nữa, tiểu hồ ly kia chắc chắn sẽ không thoát khỏi c·ái c·hết.

Ánh sáng ấy không chói, nhưng lại mang theo một nguồn năng lượng kỳ bí không thể xem thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không khí bên trong yên ắng một cách kỳ lạ, hoàn toàn trái ngược với sự hỗn loạn đang diễn ra ngoài kia.

Ở đó, tiểu hồ ly đang quỳ gối giữa một khoảng đất đen xám mờ ảo, xung quanh không có gì ngoài sương mù dày đặc

“Bọn chúng… chạy rồi…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ánh mắt đảo qua từng chi tiết, rồi dừng lại.

Chỉ có một cách… để dành lại tiểu hồ ly kia từ bờ vực của c·ái c·hết.

Chỉ trong khoảnh khắc, thần thức hắn thâm nhập vào nội giới của cô.

Báo Đen không kịp phản ứng.

Máu đã chảy thành vệt dài, nhịp thở mỏng như tơ.

Rõ ràng đây chính xác là nơi họ cần tìm.

Kiều Trang có hơi giật mình.

Diệc Thần đứng trên bậc thang đá, ánh mắt trầm lại.

Không một tiếng rên rỉ, không tiếng bước chân – chỉ có mùi tanh nồng và sát khí còn sót lại.


Hắn lập tức bước tới cạnh Kiều Trang, giọng trầm xuống, mang theo mệnh lệnh không thể cãi:

Chương 71: Cuộc thảm sát ở học viện (2)

Mật thất chắc chắn nằm bên dưới lòng đất.

Nhưng rồi cô vẫn đặt Cửu Vĩ Ma Thần Nguyên vào tay hắn, ánh mắt không một chút nghi ngờ.

Không một tiếng thét.

Bùm!!


Một nghìn năm trước, từng có một con cửu vĩ hồ tên là Hồ Cảnh Nguyên đã tu luyện lên tới bậc Yêu Thần.

Cả hai đồng thời xoay người nhìn về trung tâm căn phòng — nơi nền đá đang tách ra, một bệ đá tròn chậm rãi trồi lên từ lòng đất.

Kiều Trang gật đầu, ánh mắt nghiêm túc:

Bên dưới mật thất.

Hắn cầm trên tay một chiếc rìu khổng lồ, mỗi cú vung xuống đều mang theo sức mạnh kinh hoàng, khiến mặt đất rung chuyển.

Diệc Thần nhíu mày, liếc sang Kiều Trang.

Chỉ vài giây sau, ả lại biến sắc:

Khi tầm nhìn trở lại, cánh cổng đã biến mất.

Những kệ sách đổ sập, nền đất bắt đầu nứt ra, những mảng đá vỡ vụn và bụi mù tung bay khắp căn phòng.

Tâm Thanh nhìn thấy, liền lao lên định truy đuổi.

Hắn đã nhìn rõ — thân thể của tiểu hồ ly bên ngoài đang dần tàn lụi, sức sống yếu ớt như ngọn đèn trước gió.

Hắn nhặt thanh kiếm rơi bên cạnh cô, xoay ngược lại và… rạch một đường ngang lòng bàn tay mình.

Thấm vào lớp da trắng bệch, hòa vào Cửu Vĩ Ma Thần Nguyên đang sáng rực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một luồng sức mạnh khủng kh·iếp bùng phát.

Linh khí hội tụ, một mũi kiếm vô hình ngưng tụ trong lòng bàn tay, xuyên thẳng qua không khí.

Ánh mắt hoang mang, toàn thân nhuốm máu.

Diệc Thần đứng bên cạnh, mắt không rời khỏi từng biến chuyển.

Hắn quay sang Kiều Trang, ánh mắt dứt khoát:

Gờ đá hơi nhô lên, độ sâu cũng khác hơn những phần còn lại.

Ngay phía sau bức tượng, một bức phù điêu cỡ lớn hiện ra.

Hắn rút Cửu Vĩ Ma Thần Nguyên, viên ngọc phát sáng trong tay như một trái tim đang đập.

Ở phía khác của học viện,

Lưỡi rìu của hắn xuyên thẳng vào ngực tiểu hồ ly.

“Ca ca, thứ này rất quan trọng. Để em lấy nó cho anh!”

“Cửu Vĩ Ma Thần Nguyên…”

Ánh mắt cô co lại, không phải vì sợ… mà vì đã hiểu Diệc Thần ca ca đang làm gì.

Từng đường chạm khắc đều tỉ mỉ đến mức kỳ lạ, như là có chủ ý.

Hắn vứt thanh rìu đã đẫm máu, bước về phía bệ đá, bàn tay gân guốc vươn ra định đoạt lấy viên ngọc.

Cơ thể hắn bị nhấc bổng lên giữa không trung, toàn thân không thể cử động.

Nhân cơ hội ba tên yêu nhân kia đang r·ối l·oạn.

Chỉ cần hấp thụ nó, một yêu tộc bình thường liền có thể trực tiếp đột phá lên một cấp.

Tâm Thanh đã ra tay.

Nhưng Diệc Thần không giải thích thêm, hắn bước thẳng về phía pho tượng kia.

Diệc Thần bước đến gần.

Hắn ấn nhẹ.

Trên đó khắc họa hình ảnh một con cửu vĩ hồ đang đứng uy nghi giữa màn sương mờ, chín chiếc đuôi xòe rộng như vầng hào quang.

Tiếng rên đau đớn bật ra, nhưng yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy.

“Vẫn còn rất rõ, ca ca. Nó có thể là ở bên dưới nơi này.”

Ánh mắt của Diệc Thần lại bị hút bởi một bức tượng đá nằm khuất trong góc phòng

“Bùm!!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ phía xa, Diệc Thần nheo mắt.

Cả Yêu Khuyển và tiểu hồ ly đều ngừng động.

Giọng trầm thấp bật ra, mang theo chút kinh ngạc:

Không đúng.

“Đưa viên ngọc ấy cho anh.”

Tại chiến trường hỗn loạn, ba tên yêu nhân đang giao chiến với Tâm Thanh bất ngờ khựng lại.

Ả ta hét xuống phía dưới:

Từ trên cao, Ả Quạ Yêu như đã cảm nhận được gì đó, giọng ả ta trầm xuống:

Không chần chừ, Diệc Thần bước đến gần phù điêu.

Một cú đánh lén bất ngờ.

Tầng sóng năng lượng tỏa ra lan đều khắp phòng, khiến tim mỗi người như đập nhanh hơn một nhịp.

Cô sững người.

Cả căn phòng phút chốc đã chìm trong im lặng.

Diệc Thần và Kiều Trang dựa theo hướng phát ra yêu khí mạnh mẽ, lần theo con đường dẫn đến thư viện.

Thực lực của Hồ Cảnh Nguyên xếp trong hàng ngũ Yêu Thần thời đó phải là thứ nhất nhì.

Không do dự, hắn đẩy cửa bước vào.

Nét nhanh nhẹn đặc trưng của yêu hồ giúp cô tránh được hầu hết đòn công, nhưng rõ ràng… cô đang dần yếu thế.

“Em ở đây quan sát hai người họ. Nếu tiểu hồ ly kia gặp nguy hiểm, thì hãy cứu nó ngay.”

Cửu Vĩ Ma Thần Nguyên chính là truyền thừa mà Yêu Thần Cửu Vĩ Hồ năm xưa trước khi c·hết để lại.

Bức tượng này… chỉ có tám đuôi.

Nhưng…

Yêu Tộc là chủng tộc có rất nhiều nhân tài, nhưng không phải ai cũng đủ điều kiện để phát triển.

Ngón tay lần theo từng đường nét chạm khắc, rồi dừng lại ở chiếc đuôi bất thường ấy.

Không một chút do dự, hắn đặt tay lên trán cô.

Một tia chấn động lóe lên trong ánh mắt hắn.

Hắn không trả lời. Giọng điềm tĩnh:

Nhưng lần nào cũng vậy, chiếc rìu khổng lồ kia đều xoay ngang đỡ lấy, rồi lập tức phản công ngược lại.

Hắn hít một hơi sâu, cuối cùng cũng cảm nhận được luồng yêu khí mạnh mẽ đang phát ra từ bên dưới.

Mỗi cú v·a c·hạm khiến cô bị đẩy lùi liên tục, cơ thể nhỏ nhắn càng khó giữ thăng bằng.

“Anh nói cái gì cơ…?”

Mảnh đá vỡ tung tóe, từng hố sâu hằn lại dưới chân.

Kiều Trang hơi ngơ ra, chưa hiểu ý Diệc Thần.

Một khoảng không đen mờ và r·ối l·oạn

Hắn không ngừng t·ấn c·ông, ép cô lùi dần vào góc tường, không để cô có cơ hội phản đòn.

“C·hết tiệt… không kịp rồi!”


Tâm Thanh đứng lại, ánh mắt sắc lạnh, nhưng chỉ có thể siết chặt chuôi kiếm trong tay.

Không có năng lực bất tử, không có cách để trường sinh.

Cả hai không chần chừ thêm một giây nào, bắt đầu bước xuống cầu thang dẫn vào mật thất.


“Ngươi… không đủ tư cách chạm vào nó.”

Giọng lạc đi, nghẹn trong nỗi uất ức không lời.

Kiều Trang nhìn viên ngọc đang phát sáng giữa bệ đá, ánh mắt hiện lên sự chú ý đặc biệt. Nguồn yêu lực tràn ra từ nó quá mạnh, khiến cơ thể cô cũng vô thức rung lên nhè nhẹ.

Tên Sói Yêu và Báo Đen cũng nhận ra sự dị thường, ánh mắt hoang mang lia nhanh sang nhau.

Kiều Trang khựng lại, quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt đầy kinh ngạc:

Không có thời gian để cô ta nói hết câu.

“Ngươi… ngươi… là ai… Sao…sao… có thể vào được… thần thức của ta?”

Nhưng hắn hiểu rõ,

Một Ngũ Trung Cảnh đấu với một Lục Huyền Cảnh.

Tên Yêu Khuyển nổ tung trong tích tắc — máu thịt văng tung tóe, tan thành từng mảnh bụi yêu khí.

Có điều gì đó… không khớp.

Yêu khí tràn ra từ nó đặc quánh và u ám khiến cho bầu không khí hiện tại càng trở nên căng thẳng hơn.


Ánh mắt hắn lóe lên.

Âm thanh cơ quan vang lên từ phía sau bức phù điêu.

Không cho hắn cơ hội phản kháng, cô siết tay lại.

Rồi hắn bật người nhảy lên nóc một tủ sách, quét ánh nhìn khắp thư viện.

Nhưng… ngay cả Yêu Thần cũng không thể chống lại sự nghiệt ngã của thời gian.

Đuôi đó dường như… có nét khắc khác biệt.

Không lâu sau, một cầu thang bằng đá đã lộ ra, dẫn sâu xuống lòng đất tối tăm.

Sói Yêu gần như gầm lên trong hoảng loạn.

Kiều Trang đứng cách đó không xa, đã chứng toàn bộ sự việc.

“Dư rồi…” – hắn lẩm bẩm.

“Cạch.”

Cô đã từng trải qua nó.

Cô vừa bước về phía bệ đá thì phía sau, giọng Diệc Thần bất ngờ vang lên, lạnh và dứt khoát:

Quả thật là có chín cái đuôi!

Yêu Khuyển gầm lên, ánh mắt đỏ ngầu tràn ngập sát khí.

Phập!

Diệc Thần suy nghĩ nhanh, rồi lập tức đưa ra quyết định.

Hắn ta đã đem toàn bộ tinh hoa, linh khí, và tất cả những gì tinh tuý nhất trong đời mình, ngưng tụ lại thành một viên ngọc – được gọi là Cửu Vĩ Ma Thần Nguyên.

Còn đối với hồ yêu—hiệu lực của nó sẽ càng khủng kh·iếp hơn nữa.

Diệc Thần đặt viên ngọc lên giữa ngực cô, thúc đẩy yêu lực tiến nhập vào cơ thể.

Diệc Thần nhíu mày. Ánh mắt lướt qua pho tượng hồ ly, rồi nhìn lên bức phù điêu lớn phía sau.

Bờ môi run lên.

Tên Yêu Khuyển không dừng lại.

Nhưng trước khi biến mất,

“Quả nhiên, đây không phải chỉ là thư viện đơn thuần. Dưới đây… có mật thất.”

Từng giọt máu đỏ rực nhỏ xuống ngực tiểu hồ ly.

Ầm!

Sức mạnh không thể thay thế được sinh mệnh.

Ngay sau đó, mặt đất chấn động dữ dội.

Thân thể hắn rung mạnh rồi tan thành bụi đen, biến mất không một tiếng động.

Hắn hơi nhíu mày, rồi quay sang Kiều Trang, giọng trầm ổn nhưng dứt khoát:

Quay trở lại chỗ Tâm Thanh.

Viên ngọc đó chứa nguồn yêu lực khổng lồ, là kết tinh cuối cùng của một đời Yêu Thần.

“Tử Lạp, mau rút lui!”


Cô quay sang Diệc Thần, giọng nghiêm túc:

Diệc Thần nheo mắt lại.

Tiểu hồ ly di chuyển liên tục, thân pháp nhẹ nhàng như khói mảnh.

“Tôi… tôi không muốn c·hết… Tôi…”

Đôi mắt chỉ có lòng đen của hắn quét qua cô gái ấy.

“Em còn cảm nhận được luồng yêu khí mạnh đó không?”

Ở giữa căn phòng tối rộng, một tiểu hồ ly nhỏ bé đang giao chiến với một tên Yêu Khuyển to lớn.

Thấy tình hình diễn biến xấu, không thể đánh tiếp được nữa.

“Yêu khí của La Thâm… sao đột ngột biến mất nhỉ?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Cuộc thảm sát ở học viện (2)