Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 70: Cuộc thảm sát ở học viện (1)
Kẻ t·ấn c·ông đã lộ diện.
…
Hắn gằn giọng, tiếng khàn đặc vọng ra từ cuống họng:
Kiều Trang nhướng mày nhìn hắn một lúc, rồi gật đầu.
Trên tay hắn vẫn còn dính chút ánh bạc của kiếm khí vừa rồi, nhưng nét mặt lại không hề nao núng.
Ngay khoảnh khắc ấy, hắn phát hiện - Kiều Trang đang nằm bên cạnh mình.
Tâm Thanh xoay người, tay trái giơ lên điều khiển lớp dây leo gấp lại thành một khối chắn, tay phải cầm kiếm đánh chéo về phía trước.
Đó là một tên Sói Yêu.
Đứng lặng một mình giữa không gian tĩnh mịch, ánh mắt chăm chú không rời khỏi thanh kiếm trong tay.
“Máu… ở mọi nơi.”
Ánh mắt quét nhanh qua đối phương, rồi dừng lại nơi tên Báo Đen—kẻ có khí tức yếu nhất.
Ánh mắt liếc sang hai bên.
Đêm muộn, hành lang yên tĩnh đến lạ.
Hắn nhìn cô, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười đầy tàn độc.
Tâm Thanh đứng giữa vòng vây với vẻ mặt nghiêm nghị.
Chúng như bầy sói hoang, đang lặng lẽ bao vây con mồi đơn độc.
Thấy đồng loại bị hạ, đàn sói còn lại lập tức nhận ra mối nguy hiểm.
Tâm Thanh đang ngủ trong phòng nghe thấy tiếng ồn ào thì cũng ra xem thử chuyện gì.
…
Diệc Thần khựng lại.
Khi hầu hết học viên đều đang chìm trong giấc ngủ, thì khu phòng tập ở phía sau học viện vẫn còn một căn phòng le lói ánh đèn.
Nhưng…
Ba tên yêu nhân cũng hiểu rõ điều đó, chúng không thể đấu ngang sức.
“Phu nhân bảo không cần phải bắt sống. Chỉ cần mang xác nó về là được.”
Tâm Thanh nhìn hắn, trong lòng có chút thận trọng.
Tiếng la hét, tiếng máu văng, tiếng thân thể ngã gục — hỗn loạn ngập trời.
Không ai biết cô luyện kiếm vì điều gì.
Cùng lúc đó, tại khu ký túc xá Học viện Thanh Lâm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Như một linh hồn bị lãng quên giữa thế gian ồn ã.
Lưỡi kiếm chạm vào móng vuốt, tóe ra tia lửa rực ngắn. Lực v·a c·hạm khiến cô lùi một bước, nhưng đồng thời đẩy bật hắn về sau vài mét.
Xác học sinh rải rác, máu nhuộm đỏ từng mảng cỏ và lũ sói yêu đang vô cùng khát máu.
Lực v·a c·hạm yếu ớt, nhưng cũng đủ để hắn đưa tay đỡ lấy theo phản xạ.
Một nhát chém dứt khoát, nhanh như cắt.
Cô gật đầu, nhắm mắt lại và tập trung cảm nhận.
Cô gái ấy c·hết ngay trong tay hắn.
Từ nơi cao tầng nhìn xuống,
Gió lạnh len vào kẽ tay, nhưng thứ lạnh lẽo thật sự… lại đến từ phía sau ánh nhìn đó.
Ánh đèn hắt xuống làm gương mặt cô gái hiện rõ.
Nhưng không đủ để làm dịu cảm giác bất an đang lớn dần trong ngực.
Chúng nhanh chóng vây quanh cô, ánh mắt đỏ ngầu và hàm răng sắc nhọn, sẵn sàng lao vào bất cứ lúc nào.
Tên người sói nhếch mép, lộ rõ vẻ tự tin khi thấy đồng minh đã tới, hắn thấp giọng nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng khi hắn vừa đứng dậy, vừa quay lưng đi thì…
Vừa mở cửa bước ra, cô đã bị giật mình khi thấy ba cái xác nằm ngay trên hành lang.
Và rồi, đôi mắt khép lại.
Trời đã về khuya.
Mũi kiếm chỉ sượt qua lớp áo, cắt rách vài sợi lông, không để lại tổn thương nào đáng kể.
Một linh cảm không lành đột ngột dâng lên trong lòng hắn — tiểu hồ ly kia có khả năng là đang gặp nguy hiểm.
Ánh đèn phòng ngủ vẫn dịu nhẹ, không hề thay đổi.
Tất cả chỉ đang cố kéo dài thời gian, cầm chân Tâm Thanh càng lâu càng tốt.
Một trong số đó khịt mũi, cười gằn:
Năm năm trôi qua như thế.
“Cẩn thận, cô ta là Thần Vệ Nữ, thực lực cao hơn chúng ta một bậc.”
Chuyện này không đơn giản tí nào.
Một luồng cảm giác lạnh lẽo từ đâu len vào, âm thầm xâm chiếm lấy tâm trí hắn.
Cô lao đến như tia chớp, kiếm vung thẳng vào ngực hắn.
Mỗi chiếc đều ẩn chứa lực đạo nguy hiểm, nhắm thẳng vào đầu và lưng Tâm Thanh.
Từng đôi mắt đỏ ngầu như máu, lập lòe trong những khoảng tối.
Từng luồng sát khí lan ra, lạnh lẽo và sắc bén, báo hiệu một trận chiến không thể tránh khỏi.
Yêu Khuyển khựng lại trong giây lát, nhưng không giận dữ.
Khí tức của hắn mạnh mẽ, ước chừng đã đạt tới Lục Huyền Cảnh.
“Có điều gì đó đang xảy ra…mà hắn ta không biết…”
Tên Yêu Khuyển không nói thêm lời, rìu trong tay vung mạnh xuống, tạo nên một luồng kình lực rít qua không khí.
Ba yêu nhân lập tức áp sát, chia nhau chiếm giữ các hướng.
“Ngươi không thoát khỏi đây được đâu.”
Hơi thở đều đặn, tựa như chẳng có gì bất thường.
Nhưng đêm nay… sẽ không còn giống như mọi đêm.
“Tầng này… vẫn còn người sống à?”
Chỉ trong hai chiêu, Kiều Trang kết liễu cả hai.
Tiểu hồ ly ấy lại đến đây như thường lệ.
Chỉ sau vài giây, cô liền mở mắt, chỉ tay về phía bên trái:
Tiểu hồ ly xoay người.
Một tràng lông đen sắc như dao phóng xuống như mưa.
Cảm giác hoang mang dâng lên, cô lập tức quay nhìn về phía ban công, nơi Diệc Thần và Kiều Trang đang đứng.
Kiều Trang tuy chưa hiểu nhưng cũng không hỏi thêm câu nào.
Tâm Thanh vừa đáp xuống đất thì lập tức bị một con sói yêu to lớn lao tới t·ấn c·ông.
Nhìn quang cảnh đẫm máu ấy, Diệc Thần cuối cùng cũng hiểu ra.
“Sao em không giữ lại một con để tra hỏi?”
Chúng đã đến.
…
Ngay khi Tâm Thanh chưa kịp thu chiêu, từ trên cao, ả quạ yêu vỗ cánh dữ dội.
Không ôm, không tựa, chỉ lặng lẽ nằm đó.
Cô cố gắng ngẩng đầu lên, đôi môi run rẩy thốt ra vài từ ngắn ngủi:
“Ca ca, hướng này. Không xa đâu.”
Có thứ gì đó… không đúng.
Diệc Thần nhíu mày, ánh mắt lạnh lại:
Diệc Thần nhìn sang, giọng không mấy hài lòng:
Đôi tai khẽ động.
Lông dựng đứng, nanh sắc, yêu khí nhàn nhạt quanh xác c·hết.
“Ca ca… có mùi máu.”
Tiểu hồ ly đã biến mất.
Kiều Trang lắc đầu, không trả lời.
Hắn cũng có dáng người cao lớn, thân phủ đầy lông đen xám, hàm răng nhe ra như sẵn sàng xé nát bất cứ kẻ nào cản đường.
Học viện Thanh Lâm
Không thể chần chừ, cô chủ động ra tay trước.
Trong tay hắn là một cây rìu chiến khổng lồ, lưỡi rìu sáng lên ánh kim lạnh buốt trong bóng tối.
Một tiếng cười khẽ vang lên từ trên cao.
…
Ngón tay siết chặt chuôi kiếm.
Tâm Thanh nhìn lại đống xác, nhận ra đó không phải con người.
Và đã tìm thấy cô.
“Anh tính trốn đi đâu nửa đêm vậy?”
Ánh mắt cô nhắm hờ, gương mặt dịu xuống, trông ngoan hiền đến lạ.
Kiều Trang bước tới, không nói nhiều, chỉ đứng chắn trước cửa.
Tên người sói ngẩng đầu lên, hướng về phía bầu trời cao gọi lớn:
Hơi thở mong manh như sắp tan biến bất cứ lúc nào.
Bước vội đến gần ban công, ánh mắt cô hướng xuống sân trường.
“Diệc Thần, ngươi g·iết bọn họ sao?”
Nhưng tên Báo Đen đã phản ứng cực nhanh.
“Tìm thấy ngươi rồi…”
Tâm Thanh siết chặt chuôi kiếm.
“Thêm cả Hắc Hắc nữa, ba người chúng ta cùng liên thủ đi!”
Mà là nhiều ánh mắt. Rất nhiều.
Diệc Thần liếc nhìn cô, giọng có chút lạnh lại:
Hắn nhìn cô chằm chằm rồi cất giọng trầm đục:
Diệc Thần hơi nhíu mày, quay sang nhìn cô:
Cảnh tượng đập vào mắt khiến cô đứng sững.
Cô đã trở về từ bao giờ, nhưng không nói gì, cũng không có vẻ gì là trách giận như ban chiều.
Có thứ gì đó đang theo dõi cô trong bóng tối.
Cô nắm tay kéo hắn ra ban công.
Ả đứng cạnh tên Sói Yêu, giọng đều đều nhưng lạnh lẽo:
“Ngươi có chạy… cũng vô ích…!”
Ánh mắt cô bất giác liếc sang Diệc Thần, rồi khẽ cất tiếng:
Bất chợt một móng vuốt lớn từ bóng tối lao tới, đánh bật thanh kiếm trên tay cô xuống đất.
Cô nghiêng người lùi lại, đồng thời vung tay triệu hồi dây leo từ mặt đất trồi lên, đan chặt thành một lớp chắn hình vòm.
Hai người rời khỏi phòng.
Rồi nhếch miệng cười, để lộ hàm răng nhọn hoắt:
Lần trước là do cô sơ ý mà để hắn đi tán tỉnh cô gái khác.
Tâm Thanh ngơ ra một lúc cuối cùng cũng đã trấn tĩnh lại.
Tên người sói đã nhân cơ hội tiếp cận, vồ tới bằng một cú móng vuốt sắc lẹm mang theo lực nén cực mạnh.
“Em mau giúp anh cảm nhận, nơi nào có yêu khí dày đặc nhất.”
Thân hình lướt nhanh về phía cửa sau phòng tập.
Cô dừng lại.
Hắn chưa kịp nói thêm, một con sói yêu đã gầm lên rồi lao thẳng về phía hắn.
Giọng nói vang lên nhẹ như gió thoảng, nhưng ngữ điệu lại chắc chắn đến lạnh người:
Diệc Thần không trả lời.
Tâm Thanh thoáng giật mình, nhanh chóng lùi lại giữ khoảng cách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cảnh tượng hiện ra khiến Diệc Thần khựng người.
Tiếng hú vừa dứt, một bóng đen lập tức lao tới từ phía xa, tốc độ nhanh đến kinh người.
“Cô không thấy điều gì lạ sao?”
“Đi hóng gió một chút. Em có muốn đi cùng không?”
Không gian quanh Tâm Thanh dần đặc lại, như bị một áp lực vô hình bóp nghẹt.
Bây giờ, điều quan trọng nhất là… cứu người!
Hơn trăm con sói yêu đang tràn vào sân trường, điên cuồng cắn xé những học viên vô tội.
Từ trên xà ngang, một bóng đen nhẹ nhàng đáp xuống.
Diệc Thần thấy vậy thì thở ra một hơi, khẽ cười:
Ẩn mình sau các cột trụ đá, sau dãy ghế dài phủ bụi, trong các góc tường phủ rêu ẩm…
Cô thở ra một hơi, ánh mắt sắc lại.
Một móng vuốt sắc lạnh bất ngờ xé gió lao đến, nhắm thẳng vào cổ cô.
Nhưng chỉ mới chạm đến mép cửa, một bóng đen khác đã đáp xuống ngay trước mặt.
Nhưng chưa kịp vung vuốt, cái đầu của nó đã bay khỏi cổ.
Cô gái trong tay hắn… thân thể đầy máu, chi chít v·ết t·hương rách nát.
Một luồng sáng xanh lóe lên, thanh kiếm của cô xuất hiện đúng lúc, đâm thẳng vào ngực con sói yêu.
Thân thể con sói bị chẻ làm hai, ngã xuống với tiếng rên tắt nghẽn.
Nhưng lưỡi rìu chỉ chém trúng khoảng trống.
Ba đánh một, chúng đang cố phối hợp để chiếm ưu thế tốc độ và số lượng.
Hai con sói yêu bước chầm chậm lên tầng, ánh mắt đỏ ngầu quét qua hành lang.
Diệc Thần hít một hơi thật sâu, lấy khăn lau mặt rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Nhưng lần này, cô sẽ không cho hắn cơ hội.
Nhưng trước khi nó kịp chạm vào người Diệc Thần,
Diệc Thần chợt mở mắt.
Tiểu hồ ly khẽ lùi nửa bước.
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:
Thanh kiếm trong tay vung lên theo bản năng — kim loại chạm vào móng vuốt, tóe lửa trong bóng tối.
“Thất Huyền Cảnh, không ngờ lại gặp một cường giả ở đây!”
Hắn đi về phía cửa chính, tay đặt lên tay nắm cửa, chuẩn bị mở ra thì…
…
Với thực lực vượt trội, chỉ trong chốc lát quanh cô đã la liệt xác sói yêu.
Hơi thở cuối cùng cũng dừng hẳn.
Chương 70: Cuộc thảm sát ở học viện (1)
Không chần chừ, Diệc Thần lập tức phóng khỏi ban công, lao về hướng vừa chỉ. Kiều Trang cũng nhanh chóng bá·m s·át theo hắn.
Bước vào phòng tắm.
“Yêu… Yêu Tộc… Sao bọn chúng… lại xuất hiện ở đây?” – Tâm Thanh vô thức lẩm bẩm, giọng lắp bắp như thể chưa tin vào những gì đang diễn ra.
Hắn xoay nghiêng người, thân pháp linh hoạt lướt khỏi đòn t·ấn c·ông trong gang tấc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Xoẹt!”
Từng động tác chém xuống không khí, vừa chuẩn xác vừa lạnh lùng, như thể cô đang tự mài dũa từng góc cạnh của chính tâm hồn mình.
Không chút nao núng, cô xoay người né tránh đồng thời đưa tay vẽ một đường giữa không trung.
Trái tim đập loạn trong thoáng chốc.
Từ trong bóng tối, một bóng người cao lớn với làn da xám tro, lưng hơi gù, ánh mắt đỏ rực như than hừng, đang chậm rãi tiến ra.
Một cảm giác bất an không tên dội thẳng lên từ đáy lòng khiến hắn giật mình ngồi dậy.
Cô gọi lớn:
Kiều Trang đã ra tay.
Con còn lại gầm lên giận dữ, lao tới.
Không phải một ánh mắt.
Tâm Thanh nheo mắt nhìn rõ kẻ vừa xuất hiện. Đó là một tên người báo, toàn thân bao phủ bởi lớp lông đen bóng, đôi mắt hoang dại tràn đầy sát khí.
Từ bóng tối bước ra là một tên người sói cao lớn, cơ thể rắn chắc toát lên uy thế đáng sợ.
Kiều Trang không đáp ngay.
Nhưng với chênh lệch cảnh giới như hiện tại… thì chưa đủ để làm khó Tâm Thanh.
Khi Diệc Thần còn chưa kịp hiểu rõ ý Kiều Trang, thì từ phía khúc ngoặt hành lang, một bóng người đổ sập vào hắn.
“Các ngươi là… Yêu Tộc?”
Mái tóc dài rũ xuống, khuôn mặt tái nhợt ẩn sau lớp mặt nạ bán diện.
Không cần quay đầu, hắn cũng biết là Kiều Trang.
Hắn mở vòi nước, cúi xuống rửa mặt.
Lực v·a c·hạm đẩy cô trượt lùi vài bước trên sàn đá lạnh.
“Xoẹt!”
Cùng lúc đó, tiếng bước chân nặng nề vang lên từ cầu thang phía dưới.
Dáng người mảnh khảnh, quấn trong bộ y phục màu sẫm, lưng khoác một đôi cánh đen tuyền xếp gọn.
Gió luồn qua các khe cửa sổ dài, mang theo một luồng hơi lạnh lặng lẽ mà quen thuộc.
Nó rú lên đau đớn rồi gục xuống, máu chảy thành vũng trên nền đất.
Cô có thể cảm nhận rõ sát ý đang bủa vây từ cả ba phía. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Diêu Hi, tiếp theo nên làm gì đây?”
Hắn cúi xuống, ngửi thoáng qua những sợi lông.
Cả hai vừa đi được vài bước thì Kiều Trang bỗng nhiên khựng lại.
Tiểu hồ ly vẫn chăm chỉ luyện tập như mọi đêm.
Cô đứng đó, ánh mắt nhìn hắn không mấy tin tưởng.
Giọng khàn khàn, vang lên từng chữ:
Diệc Thần cứ ngỡ cô đã ngủ.
Tiểu hồ ly lập tức xoay người bỏ chạy.
Một nhịp lệch trong quỹ đạo định mệnh đã bắt đầu.
Những chiếc lông va vào, phát ra âm thanh lách cách sắc bén, nhưng không thể xuyên qua được phòng ngự của cô.
Tiếng gầm xé vang ngay sau lưng.
“Mau… rời khỏi đây…”
Cô đơn. Âm thầm. Kiên nhẫn.
Là một tên Yêu Khuyển.
Nhưng rồi… một cơn rùng mình khẽ chạy dọc sống lưng.
Lạnh.
Diệc Thần vẫn đang chìm trong giấc ngủ.
Là Yến Nhi — bạn cùng phòng của Ngọc Huyền.
Từng con sói liên tục thay nhau lao vào cô từ các hướng, nhưng cô di chuyển linh hoạt, kiếm trong tay vung lên dứt khoát hạ gục từng con một.
…
“Hả? Em nói máu ở đâu?”
Chỉ còn lại vài sợi lông bạc rơi lả tả trên mặt đất, lấp lánh dưới ánh đèn mờ.
Cô bắt đầu ý thức được điều gì đang xảy ra.
…
Cô vẫn nhìn về phía trước, như thể đôi mắt kia đang xuyên qua bóng tối.
Kiều Trang đột ngột mở mắt.
Khí tức của hắn cũng đạt tới Lục Huyền Cảnh, không kém hai kẻ kia chút nào.
Cô không có thời gian bận tâm đến Diệc Thần và Kiều Trang.
Là một ả Quạ Yêu.
Từ trên không trung, một nữ nhân với đôi cánh quạ đen khẽ đáp xuống gần đó. Ả quét mắt về phía Tâm Thanh rồi lạnh lùng cảnh báo:
Tên người sói nghe vậy liền ngửa đầu, rú lên một tiếng dài vang dội.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.