Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 85: Ám sát yêu vương
“Rốt cuộc là ai sai ngươi đến?”
Vài phút sau, Hiểu Phi xuất hiện ở một khu rừng cách xa Lang Nha Điện. Cô đứng thẳng dậy, cơ thể nhanh chóng trở lại hình dạng con người.
Không đúng… cảm giác này…
Nhưng chỉ chạm vào không khí.
Âm thanh ghê rợn vang lên. Trong khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể hắn nhanh chóng bị cắt thành ba mảnh. Thanh kiếm trên tay cũng vỡ vụn, chia thành ba đoạn rơi xuống nền đất.
Cô dừng lại một nhịp, ngoái đầu nhìn về phía tòa điện sau lưng, biển lửa đã bao trùm, những cột khói đen cuồn cuộn bốc lên giữa trời đêm.
Hiểu Phi sau khi rời khỏi Lang Nha Điện, cô chạy thẳng đến một cái giếng nhỏ, ánh mắt quét nhanh để kiểm tra.
Hàn Phong nhếch môi cười lạnh, thân ảnh chợt mờ đi như ảo ảnh, trong chớp mắt đã biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Nữ sát thủ không trả lời câu hỏi đó, cô khẽ nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên vẻ trêu chọc:
Một khí tức quen thuộc còn đọng lại trong không khí, đây chính là khí tức của Quỷ Tộc. Bàn tay hắn siết chặt, hơi thở chậm rãi nhưng nặng nề. Sự hiện diện của Quỷ Tộc ngay trong Lang Nha Điện, tuyệt đối không phải chuyện ngẫu nhiên.
“Khốn kh·iếp, ngươi mau ra đây đi!”
Một tiếng cười khe khẽ vang lên giữa màn đêm, như thể kẻ ẩn nấp trong bóng tối đang rất hài lòng với biểu hiện của hắn
Một bàn tay mạnh mẽ chụp tới, như muốn bóp chặt cổ nữ sát thủ. Nhưng ngay khi vừa chạm vào, sắc mặt Hàn Phong chợt khựng lại.
Hiểu Vân khẽ nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên đầy mỉa mai.
“Rắc… rắc…”
Hàn Phong đứng giữa đ·ống đ·ổ n·át, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ. Hắn nghiến răng, bàn tay siết chặt lại:
Nhưng đúng vào khoảnh khắc Hàn Phong đang chìm đắm trong sự say mê đó, một âm thanh rất nhỏ bất ngờ vang lên từ phía cửa sổ.
Trên chiếc giường kỷ phủ da lông quý hiếm, Hàn Phong lười biếng tựa người, ánh mắt mang theo vài phần hứng thú khi nhìn xuống Từ Hiểu Phi trong lòng.
Hàn Phong nhìn xuống cỗ t·hi t·hể trên tay, nhận ra đó chính là Cấm Vệ Quân của mình. Ánh mắt hắn tối sầm lại.
Hiểu Phi vừa dứt lời, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên từ phía sau:
Hiểu Phi bên cạnh cũng giật mình, vội vã thu người lại. Đến lúc này, ả mới nhận ra kẻ đột nhập kia không nhắm vào mình, mà mục tiêu chính là Hàn Phong!
“Bát Huyền Cảnh, Cảnh Giới Yêu Hoàng… Tỷ tỷ, rốt cuộc là tỷ đã hấp thụ bao nhiêu sinh mạng của yêu tộc để có được sức mạnh này!”
Hai thanh song đao không rơi xuống đất mà xoay tròn giữa không trung, rồi trở về trong tay nữ sát thủ. Cô ta nhẹ nhàng tiếp lấy, động tác gọn gàng như nước chảy mây trôi, không có lấy một chút chần chừ.
Linh Lăng đáp xuống mặt đất, thân ảnh nhẹ nhàng như chưa từng động thủ.
“Láo xược! Hôm nay ta sẽ tự tay g·iết mày!”
Giữa cơn mê loạn, Hàn Phong chợt cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo lướt qua, mang theo cảm giác nguy hiểm rõ rệt. Linh tính mách bảo hắn có điều bất thường. Ánh mắt hắn lập tức sắc bén hơn, giọng nói đầy cảnh giác vang lên:
Hàn Phong lúc này đã hoàn toàn xác định, kẻ trước mặt không phải hạng tầm thường. Hắn híp mắt, giọng nói trầm xuống, mang theo vẻ nguy hiểm:
Hiểu Phi sững người.
Một tay khẽ phủi bụi trên vạt áo, tay kia lấy ra một chiếc gương nhỏ. Tấm gương phản chiếu gương mặt thanh tú không chút tỳ vết.
Giữa khoảng tối mịt mùng, cơ thể cô xoay tròn thành một đường cong hoàn mỹ, tựa như vầng trăng khuyết treo giữa bầu trời đêm.
Thấy nó vẫn còn nguyên vẹn, cô mới khẽ thở phào, sự căng thẳng trong lòng dịu đi đôi chút.
“Chỉ bằng chút tài mọn này mà cũng dám mạnh miệng?”
Đó là một nữ sát thủ.
Không gian vẫn im lặng như tờ, chỉ có ánh nến chập chờn phản chiếu lên nền nhà thứ bóng tối kéo dài bất tận.
Dứt lời, cô khẽ nhún chân, thân ảnh lao v·út lên không trung.
Ánh nến trong thư phòng chập chờn lay động, bóng dáng kẻ tập kích hiện ra trong bóng tối.
“Tiểu cẩu, tạm biệt.”
Hàn Phong híp mắt, một luồng khí nguy hiểm dâng lên trong lòng.
“Chậm rồi.”
Bóng đen kia thoắt ẩn thoắt hiện giữa những tàn tích, thân ảnh nhẹ nhàng đến mức dường như không hề chạm đất. Mỗi động tác đều tinh tế và hoàn hảo, như một vũ điệu của tử thần.
Hàn Phong lập tức xoay người, ánh mắt sắc bén quét quanh. Căn phòng vẫn yên tĩnh, ánh nến lay động chập chờn trên vách, tựa như không có chuyện gì xảy ra.
“Xoẹt… xoẹt…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong khi tin tức bại trận của các Yêu Tướng do Hàn Phong phái đi vẫn chưa kịp truyền về, thì trong thư phòng của hắn, bầu không khí lại vô cùng truỵ lạc.
“Keng—”
Hắn nghiến răng, biết rõ lúc này không phải lúc suy nghĩ tại sao kẻ đó lại muốn g·iết mình. Không một chút do dự, Hàn Phong lập tức vung kiếm, dồn toàn bộ sức mạnh chặn lại đòn t·ấn c·ông.
Kẻ này rõ ràng đ·ã c·hết từ lâu, máu nơi cổ họng còn chưa khô, vết cắt sắc bén như lưỡi đao vừa lướt qua. Hắn buông tay, t·hi t·hể kia lập tức đổ xuống, ngã sang một bên như một con rối bị đứt dây.
Nhưng hắn biết cô ta vẫn ở đây.
Keng!
Hai thanh song đao vẽ thành một đường cong sắc bén trong không khí, nhắm thẳng vào cổ họng Hàn Phong.
Chỉ trong chớp mắt, cả thư phòng hóa thành đ·ống đ·ổ n·át, bụi mù cuồn cuộn bốc lên che kín bầu trời đêm.
“Ngươi là ai?” Giọng hắn trầm xuống, mang theo sự nghiêm nghị.
“Hiểu Vân… sao… mày… mày vẫn còn sống?!”
Cô lập tức quay phắt lại, đôi mắt ánh lên vẻ kinh ngạc xen lẫn đề phòng.
Hiểu Phi nghiêng đầu, khóe môi vẽ lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Ánh nến chập chờn phản chiếu lên đôi mắt sắc bén của cô ta, lạnh lẽo như lưỡi dao mỏng. Ngón tay vẫn giữ tư thế sau khi phóng đao, cổ tay không chút run rẩy, cho thấy sự kiểm soát hoàn hảo của một kẻ săn mồi lão luyện.
Chương 85: Ám sát yêu vương
Không có tiếng đáp lại, chỉ có bóng tối âm u và cơn gió lạnh buốt lướt qua như lời cảnh báo vô hình. Hàn Phong híp mắt, bỗng nhiên xoay người tung chưởng về phía sau.
Cô ta đang quấn lấy Hàn Phong, nửa như làm nũng, nửa như khiêu khích, khiến không khí trong phòng càng lúc càng trở nên mập mờ.
“Tên Hàn Phong đó thật vô dụng. Có lẽ ta nên tìm đến ngài ấy.”
“Trước khi c·hết ?”
Hàn Phong đứng yên bất động.
Vừa dứt lời, Hàn Phong đột ngột vung tay. Một luồng lực mạnh mẽ xé tan màn bụi, tạo thành cơn gió gào thét thổi tung những mảnh vụn trên mặt đất.
“Thủ pháp không tệ, nhưng muốn lấy mạng ta, ngươi vẫn còn non lắm.”
Làn da dưới tay hắn lạnh băng, không hề có hơi ấm, giống như đang chạm vào một cỗ t·hi t·hể.
Ánh mắt Hiểu Phi tối sầm lại.
Bóng đen kia đáp xuống một mảnh xà nhà đổ nát, dáng vẻ nhẹ nhàng tựa như không hề mất sức. Lưỡi đao trong tay cô ta vẫn phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, chứng tỏ sát ý chưa hề tan đi.
Hàn Phong nghiêng người tránh né, nhưng lưỡi đao lướt qua vẫn mang theo một luồng sát khí lạnh lẽo, cắt qua vạt áo hắn, để lại một vệt rách mảnh.
Ầm! Một luồng lực mạnh mẽ bắn ra, xé rách không khí, nhưng chỉ đánh trúng vào khoảng không trống rỗng.
Một cơn đau buốt xương lan khắp toàn thân, hắn cố gắng cử động nhưng lại cảm thấy cơ thể mình như đang rạn nứt từng phần.
Lưỡi đao sắc bén lướt qua sát da hắn, để lại một cảm giác lạnh buốt c·hết chóc. Hơi thở của hắn trùng xuống, ánh mắt tối sầm lại.
Đứng trước mặt cô là một thiếu nữ bận y phục trắng, mái tóc đen buông dài, đôi mắt mang theo ý cười nhưng sâu trong đó lại chất chứa một tia lạnh lẽo khó đoán.
Nữ sát thủ không đáp. Bàn tay cô khẽ động, hai thanh song đao cắm trên vách gỗ rung lên một chút, rồi như có lực vô hình dẫn dắt, nhanh như chớp bay ngược về.
Yêu khí cuộn trào như cơn sóng dữ, bao trùm lấy thân thể Hiểu Phi. Chỉ trong nháy mắt, khí tức của cô đã bộc phát đến cực hạn.
Giữa đường hầm bí mật, thân thể cô khẽ lóe lên ánh sáng xanh, trong chớp mắt đã hóa thành một con hồ ly lam sắc, lướt đi như một cơn gió.
Giọng nói yểu điệu, vọng ra từ bốn phương tám hướng, khiến Hàn Phong không thể xác định được vị trí. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hiểu Vân thoáng giật mình, ánh mắt ánh lên một tia kinh ngạc.
Nước trong giếng chợt xao động, sau đó rút xuống, để lộ một chiếc cầu thang nhỏ. Không chần chừ thêm giây nào, Hiểu Phi nhanh chóng bước xuống, thân ảnh cô dần chìm vào màn tối trong lòng giếng.
Sát khí trong mắt Hàn Phong càng đậm, nhưng hắn không hề mất bình tĩnh.
Lưỡi kiếm v·a c·hạm với song đao, tạo ra một tia lửa chói mắt giữa màn đêm.
Giọng hắn lạc đi, gần như lắp bắp:
“Lang Nha Điện cháy rồi! Xem ra tên Hàn Phong này không phải là kẻ mình có thể dựa dẫm.”
Hàn Phong đứng giữa căn phòng tĩnh lặng, gầm lên một tiếng giận dữ. Khí tức mạnh mẽ bùng nổ, khiến cả căn phòng rung chuyển dữ dội.
“Tiểu cẩu, ngươi có muốn nói gì trước khi c·hết không ?”
“Khá lắm! Để ta xem ngươi đỡ chiêu này thế nào!”
Hàn Phong xoay cổ tay, lực đạo mạnh mẽ ép ngược song đao trở lại, buộc đối phương phải lùi ra xa.
“Là kẻ nào ở bên ngoài ?”
Hàn Phong vừa nhìn thấy, sắc mặt lập tức biến đổi.
“C·hết tiệt…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếng kim loại v·a c·hạm vang lên, nhưng chỉ trong chớp mắt, một lực cắt sắc bén xuyên qua lưỡi kiếm, xuyên qua cả cơ thể hắn.
Giọng hắn vang lên sau lưng nữ sát thủ. Cùng lúc đó, một luồng yêu lực bùng lên, mang theo áp lực nặng nề như núi đè, khiến không khí trong phòng đột ngột trầm xuống.
Linh Lăng khẽ nghiêng đầu, nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên môi:
“Tỷ tỷ, nếu ta c·hết rồi… thì ai sẽ là người chôn cất tỷ đây?”
Hắn cười lạnh, giọng điệu đầy khinh miệt.
Ánh nến lay động hắt lên vách tường những cái bóng mờ ảo, mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ những lư hương bằng đồng càng làm không gian thêm phần mê hoặc.
Hàn Phong xoay người, trong tích tắc đã bắt được đường đi của kẻ tập kích. Hắn cười lạnh, bàn tay vươn ra, nhắm thẳng vào cổ họng đối phương…
Giọng nói này…
…
Hàn Phong cau mày. Vẻ mặt đã đoán ra được gì đó.
Cô ta khoác trên mình bộ y phục bó sát màu đen huyền bí điểm xuyết những hoa văn ánh bạc, ôm lấy từng đường cong cơ thể. Tà váy xẻ cao, lộ ra đôi chân thon dài được bao phủ bởi lớp tất ren tinh xảo, mỗi bước đi đều toát lên vẻ nguy hiểm c·hết người.
Ngay lúc đó, một bóng đen lướt qua nhanh như cơn gió, mang theo tia sáng lạnh lẽo của lưỡi đao phản chiếu dưới ánh trăng.
Hàn Phong chầm chậm nâng kiếm, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm nữ sát thủ trước mặt.
“Tỷ tỷ, lần này tỷ không thể thoát được đâu!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ Hiểu Phi cảm nhận được nguy hiểm đang rình rập, không chút một do dự, cô ta liền quay người bỏ chạy.
Một nhát đao sắc bén chợt lao đến, nhắm thẳng vào cổ họng hắn. Hàn Phong phản xạ cực nhanh, bàn tay lật một cái đã rút ra trường kiếm bên hông.
Dạ Nguyệt Chi Vũ!
Hiểu Phi thu lại ánh mắt, quay về phía giếng, khẽ niệm một câu chú ngữ.
Nữ sát thủ không đáp, ánh mắt cô ta vẫn sắc lạnh, không có lấy một tia dao động. Khoảnh khắc tiếp theo, bóng dáng cô ta chợt nhoáng lên, cả người như một cơn gió lao thẳng tới.
Lời vừa dứt, một cặp song đao đột ngột xé gió lao đến với tốc độ kinh hoàng! Hàn Phong phản ứng theo bản năng, nhanh chóng nghiêng người né tránh.
“Không… không thể nào… Ngươi lẽ nào lại là… Dạ Nguyệt Quỷ?!”
Dạ Nguyệt Quỷ—Hứa Linh Lăng, một Vệ Hồn Thượng Quỷ đã biến mất khỏi dòng lịch sử suốt trăm năm nay tại sao lại xuất hiện ở nơi này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khoảnh khắc đó, một hơi thở lạnh băng phả sát bên tai hắn, giọng nói kia lại vang lên, lần này gần đến mức khiến người ta sởn gai ốc:
Nữ sát thủ đã biến mất.
Gió lạnh lùa qua đ·ống đ·ổ n·át, cuốn theo tro bụi và những mảnh vụn vỡ bay tán loạn trong không khí. Hàn Phong đứng giữa tàn tích, ánh mắt sắc bén quét qua bóng tối xung quanh.
Dù âm thanh chỉ thoáng qua như một cơn gió nhẹ, nhưng ngay lập tức, sắc mặt Hàn Phong trầm xuống. Từ Hiểu Phi cũng dừng động tác, đôi tai hồ ly khẽ động, ánh mắt yêu mị thoáng qua một tia cảnh giác.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.