Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 39: Tình nhân tìm đến tận phòng
Bạch Khốc Băng Hậu không nói lời nào, chỉ nhìn vào Ngọc Huyền, đôi mắt xanh lam đầy tính toán.
Nhưng Diệc Thần đã quá quen thuộc với điều này, hắn không hề có phản ứng gì. Vĩ Na nhìn Diệc Thần, cô khẽ mỉm cười, giọng nói mang chút trêu chọc:
Chỉ có một lần gặp mặt mà đã lấy được trái tim con gái người ta.”
Diệc Thần nhắm mắt lại, hắn điều chỉnh nhịp thở của mình để cân bằng lại cảm xúc. Bất chợt cảm nhận được một luồng khí lạnh lướt qua. Khi hắn mở mắt thì đã nhìn thấy Vĩ Na đã ngồi cạnh mình, cô ấy xuất hiện một cách lặng lẽ như thường lệ.
“Cái đêm đó?”
Thiểm Tình lạnh lùng nhưng vẫn ấm áp đáp:
Diệc Thần liền phản bác:
“Diệc Thần đại nhân thật đỉnh quá đi ahhhh!
Chương 39: Tình nhân tìm đến tận phòng
Diệc Thần cao giọng, bực bội nói:
“Ngươi là ác quỷ, ngươi mới là kẻ đi dọa người ta!”
“Chúng ta phải làm gì đây ?”
“Ai mượn ngài cứ đi rắc thính tùm lum, bây giờ tụi nó đớp thính của ngài, thì ngài lại than mệt là sao ?”
Thiểm Tình liền phân trần:
“Được, chỉ lần này thôi!”
Diệc Thần giật mình, tưởng mình bị hoa mắt.
Bạch Khốc Băng Hậu từ từ thâm nhập vào Ngọc Huyền, hòa làm một với cô, như thể cô chính là nơi duy nhất nó có thể tồn tại.
Là sinh vật cổ xưa trong thiên hà, là Thần Thoại Ma Thú chưa từng được biết đến, là kẻ đã lạc lõng suốt hơn trăm vạn năm, chỉ còn lại ký ức mờ nhạt về một quá khứ huy hoàng đã biến mất trong bóng tối.
Trong căn phòng tĩnh mịch, chỉ còn tiếng kim đồng hồ tí tách cùng hơi thở đều đều của Ngọc Huyền.
“Được! Ta sẽ làm bất kỳ những gì mà ngươi muốn!”
Diệc Thần cố gắng trấn tĩnh, gượng cười đáp lại:
...
Hắn đã sẵn sàng cho những tình huống như thế này. Thái độ của hắn vẫn rất bình thản, như thể thông tin này không phải là điều gì quá nghiêm trọng đối với hắn. Hắn chỉ đơn giản hỏi tiếp:
Vĩ Na bật cười, cô vẫn không có ý định ngừng lại, tiếp tục nói:
Càng nghĩ Diệc Thần lại càng tức. Tự nhiên có lòng tốt cứu Thiểm Tình để rồi bị cô ta dùng chuyện đó để uy h·iếp.
“Đừng giả vờ như ngươi không biết. Đêm đó, lúc ta ngất đi ngươi đã làm gì với cơ thể ta ?”
Diệc Thần bị hành động của cô ta làm cho sững sờ, mọi suy nghĩ như bị đóng băng trong giây lát. Hắn nhanh chóng rút tay lại, nuốt xuống cục tức đang nghẹn trong cổ họng.
Bỗng có một tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên. Một giọng nói thanh thoát truyền vào:
“Cô đến đây để làm gì?”
“Nhưng đổi lại, tôi muốn cô…”
“Ngươi có!”
Khi nó tiến lại, không khí xung quanh dường như ngừng lại, chỉ còn hơi thở của lạnh giá bao trùm.
Đôi mắt xanh lam lặng thầm quan sát cô trong thời gian qua đã xuất hiện.
Thiểm Tình “hừ” lạnh một cái, cô hít một hơi sâu rồi nói:
“Cô đang làm cái trò gì vậy? Đừng có tự nhiên xuất hiện rồi dọa người ta như thế! Lỡ may tôi có bệnh tim thì sao hả?”
Diệc Thần trở về phòng sau khi hoàn tất sắp xếp mọi thứ chuẩn bị cho cuộc hành trình đi đến Suối Nguồn Sinh Mệnh.
Thiểm Tình cứng giọng nói:
Diệc Thần chưa nói hết câu thì Thiểm Tình đã cắt lời: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn đóng cửa phòng lại, sau đó mở ra lần nữa.
“Đó là do cô yêu cầu ta…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thiểm Tình cũng buông Diệc Thần ra ánh mắt lo lắng hỏi:
Diệc Thần bây giờ mới hoang mang, hắn chỉ định đắp chăn đi ngủ, vậy mà lại rơi vào hoàn cảnh như sắp b·ị b·ắt gian này.
Thậm chí trong lòng Diệc Thần còn đang thầm mừng, hắn đang suy nghĩ về việc nên cân nhắc ai làm gián điệp nằm vùng ở Thiên Giới thì Thiểm Tình lại tự tìm đến.
Diệc Thần từ tối đến giờ rất mệt mỏi rồi, hắn không còn sức cãi nhau với cô ta nữa. Hắn bắt đầu lục lại ký ức, cảm giác cô gái này trông quen lắm,
Vân Nghi vẫn có chút băn khoăn, đôi mắt cô lướt qua phòng thêm một lần nữa, như để chắc chắn rằng không có gì đáng ngờ. Tuy nhiên, khi nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Diệc Thần, cô cũng dần yên tâm hơn. Sau một lúc, Vân Nghi nhẹ nhàng nói:
May mắn cho Thiểm Tình là cô ấy đã chủ động rời đi.
“Sao ? Cảm giác quen chứ ? Ngươi đã đủ thỏa mãn chưa ?”
“Tên ta là Thiểm Tình!”
“Chuyện lần trước, khi ngươi cứu ta khỏi Thụ Thần Viễn Cổ, ta không muốn nợ ân tình của ngươi!”
“Ta đến để cảnh báo ngươi. Đại Thiên Thần đã biết về kế hoạch đến Suối Nguồn Sinh Mệnh của ngươi, ông ta đã cho người giăng bẫy chờ sẵn ngươi ở đó!”
Nó bước đến gần Ngọc Huyền, từng bước nhẹ như không hề chạm đất, mang theo làn hơi lạnh thấu xương.
Những ký ức, cảm xúc, thậm chí cả nỗi đau, tất cả đều như bị rút cạn, để lại một khoảng trống mênh mông. Và chính lúc đó, khi cô yếu đuối nhất, vô thức nhất… nó đã đến.
Diệc Thần hiểu rõ bây giờ mà làm ầm ầm lên, thì mấy nữ quỷ bên ngoài sẽ xông vào đây mất. Đến lúc đó tình huống còn khó xử hơn bây giờ. Hắn hít một hơi, cố kiềm chế lại cảm xúc, giọng nhượng bộ nói:
“Không đúng, ta không làm gì cô cả!”
Bạch Khốc Băng Hậu hiện ra trong làn sương mù mờ ảo, hình dáng trắng như tuyết, nhưng lại có những vệt đen mờ ảo như bóng tối bao trùm.
“Ừm, chúng ta hết nợ, cô có thể trở về rồi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh không sao!”
Thái độ im lặng của hắn khiến Thiểm Tình nhận ra rằng Diệc Thần có lẽ đã chuẩn bị sẵn sàng. Diệc Thần đột nhiên liếc mắt hỏi:
Cùng lúc đó …
Vân Nghi một hồi lâu không thấy trả lời liền đẩy cửa bước vào. Chỉ thấy Diệc Thần đang ngồi trên giường một mình, cô cũng đảo mắt quan sát xung quanh.
ẽ nào hắn đang trở nên mềm yếu hơn trước sao ?
Diệc Thần nhíu mày, giọng điệu có chút khó chịu:
Thiểm Tình vẻ mặt có chút hờn dỗi, cô chỉ là quan tâm hắn một chút vậy mà cái tên đó không thể nghĩ tốt cho cô được sao ?
Thiểm Tình nãy giờ gồng cũng đã đủ, cô cũng không biết mình lấy can đảm đâu ra để làm chuyện vừa rồi.
“Ca ca, em xin lỗi. Em chỉ lo lắng cho anh thôi.”
Nửa đêm về phòng thì lại gặp cái con bé nữ thần vô lý kia kiếm chuyện.
Lần này, khi không thấy ai trong phòng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tại sao ta phải đồng ý với cô ? Từ lúc nào mà một nữ thần nhỏ bé như cô có quyền đưa ra yêu cầu với ta ?”
Diệc Thần im lặng, không đáp lời.
Cô vẫn còn trong cơn say. Tâm trí như một khoảng trắng kéo dài, rơi vào cõi mộng mị chẳng đầu chẳng cuối.
Bây giờ đã là nửa đêm, Diệc Thần chỉ muốn được ngủ một giấc thật sâu, sau một ngày đầy mệt mỏi.
“Cô là đang muốn dò xét tôi!”
Vĩ Na đón lấy ánh mắt đó liền giật mình quay đi, không dám đùa giỡn nữa, cô vội điều chỉnh lại thái độ của mình. Vĩ Na nghiêm giọng nói:
Thiểm Tình biết mình không có quyền yêu cầu điều này nhưng cô vẫn muốn thử. Diệc Thần nghiêm giọng nói:
Vân Nghi khứu giác rất nhạy bén, cô ấy đương nhiên sẽ không dễ bỏ qua như vậy. Sợ Diệc Thần đang gặp nguy hiểm, Vân Nghi lên tiếng hỏi tiếp:
“Tùy ngươi, nếu các chị em của ta có chuyện gì, thì ta sẽ cáo trạng cho cả thiên hà này biết. Diệc Thần ngươi cái đêm hôm đó đã làm gì với ta.”
Nói xong, Diệc Thần nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hắn lặp lại, mắt nheo lại trong sự nghi ngờ:
Vừa mở cửa phòng, ánh sáng từ hành lang chiếu vào không gian tối mờ bên trong, hắn khẽ nhíu mày khi thấy một cô gái lạ đã ngồi sẵn trên giường của mình, đôi mắt sáng như sao đang nhìn hắn chăm chú.
“Còn một chuyện nữa ta muốn ngươi hứa với ta!” Diệc Thần ánh mắt khó hiểu nhìn cô.
Diệc Thần cố gắng hồi tưởng lại, hắn có chút lúng túng khi nhớ lại những ký ức không nên có đó. Hắn lên tiếng giải thích:
Thiểm Tình lấy tay Diệc Thần đặt lên ngực mình rồi nói:
“Không cần, ta muốn đi ngủ ngay bây giờ!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không sao đâu, anh hiểu mà. Em chỉ quan tâm đến anh thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một làn sóng lạnh buốt, tỏa ra từ cơ thể nó, chầm chậm quấn lấy Ngọc Huyền.
Thiểm Tình hơi bất ngờ trước vẻ dửng dưng của Diệc Thần. Cô không chắc liệu hắn có tin lời mình không. Thiểm Tình hơi lo lắng, cô nhỏ giọng hỏi:
“Em muốn vào kiểm tra một chút, anh có phiền không ạ ?”
Ban ngày thì bị hai đứa Kiều Trang và Khả Hân bám riết không tha.
…
“Ca ca, em cảm thấy có mùi của Thiên Thần, anh có làm sao không ạ ?”
“Ngươi đã có cách đối phó rồi sao?”
Hắn khựng lại, hơi giật mình bởi sự xuất hiện bất thình lình của cô.
“Ngươi đã chạm vào cơ thể ta ?”
Nhận ra động cơ của Thiểm Tình là xuất phát từ lòng biết ơn. Diệc Thần gật đầu, ánh mắt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh:
“Cô bị ngốc à, ta nhắc lại lần nữa, chúng ta đêm hôm đó chưa xảy ra chuyện gì cả!”
Diệc Thần nhìn chằm chằm vào Thiểm Tình, khi ánh mắt hai người chạm nhau, Thiểm Tình bỗng nhiên đỏ mặt mà quay đi. Diệc Thần chậm rãi tiến lại gần giọng có phần cảnh giác hỏi:
Nhận ra đó là âm thanh của Vân Nghi, Diệc Thần đoán được em ấy đã nhận ra Thiểm Tình. Diệc Thần vội vàng đáp lại:
Hắn chưa nói hết câu thì liền bị Thiểm Tình ngắt lời:
…
“Cô vô lý vừa vừa phải phải thôi!”
“Cô là Phong Thần Vệ Nữ?”
Diệc Thần quay sang nhìn rèm cửa thấy không có ai thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Vân Nghi cúi người xin lỗi, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy thành ý:
Diệc Thần vẫn giữ vẻ lạnh lùng, hắn không muốn chịu thiệt nên đã đưa ra điều kiện:
Diệc Thần gật đầu, chờ Vân Nghi bước ra khỏi phòng rồi khép cửa lại.
“Cô đang nói gì vậy?”
Ánh mắt cô dừng lại ở chiếc rèm cửa, không một chút do dự, Vân Nghi vươn tay, chiếc lưỡi hái của cô hiện ra từ trong không khí cắt đôi cái rèm cửa kia.
Diệc Thần nhất thời không biết làm gì, hắn liền đẩy Thiểm Tình ra chỗ cửa sổ rồi kéo rèm lại. Thiểm Tình cũng thuận theo ý hắn mà nấp sau rèm cửa.
Diệc Thần có hơi bất ngờ trước thái độ đó, nhưng như thế cũng tốt, hắn đỡ phải nói nhiều.
“Ngươi nói ít lại đi, ta bây giờ đang mệt lắm rồi đấy!”
Diệc Thần không nói gì, hắn liếc nhìn Vĩ Na, ánh mắt như muốn cảnh cáo cô rằng: Nếu cô dám nói xằng bậy nữa là hắn lập tức g·iết cô ngay!
Thiểm Tình khẳng định:
Diệc Thần ngơ ra một lúc, vẻ mặt hắn hiện lên sự khó hiểu:
Tối đến đi ăn mì thì bị hiểu lầm là dựt vợ người ta.
Nó đến từ hư không, không một dấu vết, không một âm thanh.
“Hứa với ta, không được làm hại các Thần Vệ Nữ khác!”
Thiểm Tình nhớ lại hành động đó thì tức thời đỏ mặt. Nhưng thấy Diệc Thần đã đồng ý thì lộ ra biểu cảm vui vẻ.
“Ngươi còn muốn xảo biện ? Làm chuyện đ·ồi b·ại với ta, ta không bắt ngươi chịu trách nhiệm. Nếu lần này ngươi không đồng ý với ta thì ta sẽ làm thật cho ngươi thấy!”
“Ủa, cô ta làm quái gì vậy ?”
Nó là Bạch Khốc Băng Hậu, kẻ đã đánh mất sự tồn tại vì dã tâm của mình.
Thiểm Tình nói tiếp:
Diệc Thần trông thấy dáng vẻ của Vân Nghi nhất thời có hơi kinh sợ, Vân Nghi bình thường hiền lành trầm tính nhưng khi nghiêm túc thì ra tay rất dứt khoát.
Cảm giác bực bội dâng lên trong người hắn, cố nhịn mà nói:
Cô gái kia vẫn giữ vẻ mặt bình thản, giọng lạnh lùng nói:
Thiểm Tình hít một hơi dài, cố gắng nói ra sự uất ức của mình.
Diệc Thần hai mắt to tròn, giọng nghi hoặc hỏi:
“Tôi có thể giúp ngài dọn dẹp mấy cái rắc rối đó.”
Lúc này, hắn mới thực sự thả lỏng, ngả người xuống giường nhớ lại những chuyện ngày hôm nay. Hắn không hiểu tại sao mình lại xui xẻo thế này.
“Anh nghỉ ngơi đi, em sẽ không làm phiền nữa.”
Vĩ Na nhìn Diệc Thần với ánh mắt đầy suy tư. Cô thực sự không hiểu hắn đang nghĩ gì. Rõ ràng Diệc Thần không muốn vướng vào đám rắc rối kia, thế nhưng hắn lại không cho cô xóa sổ chúng. L
Diệc Thần chưa vui mừng được bao lâu thì bất chợt Thiểm Tình lại cưỡng hôn hắn. Ánh mắt hắn khó hiểu nhìn cô, thầm tự hỏi:
Diệc Thần liền đáp:
Diệc Thần khẽ nhướng mày, không có vẻ gì là bị chấn động.
Mái tóc dài, như những sợi băng rắn, vừa mềm mại vừa lạnh lẽo, dường như không có điểm dừng. Thân hình nó v·út lên như một bóng ma, lướt qua không khí một cách nhẹ nhàng.
Thiểm Tình cắn nhẹ môi, cô liếc nhìn hắn rồi nói:
Đáp lại hắn bấy giờ là ánh mắt tràn ngập sự tin tưởng của Thiểm Tình, cô tin hắn sẽ không thất hứa với mình và cũng tin hắn sẽ không gặp nguy hiểm.
Lớp băng nhẹ nhàng quấn quanh người cô, hòa vào trong da thịt, từng khối tế bào trong cô như bị đông cứng lại. Như một cuộc gặp gỡ vô hình giữa hai linh hồn.
Diệc Thần trầm ngâm một lúc rồi đáp:
Thiểm Tình hít một hơi sâu, ánh mắt sắc lạnh nhưng ẩn chứa sự lo lắng.
Nhưng vừa bước vào, cánh cửa phòng bỗng nhiên đóng sầm lại. Theo phản xạ, Diệc Thần quay phắt lại và lập tức bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của cô gái kia.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.