Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 163: Nội chiến ở Quỷ Đô (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 163: Nội chiến ở Quỷ Đô (1)


Đôi mắt Mễ Lạp như hai giếng sâu không đáy dán chặt vào thân thể yếu ớt kia.

Không cao lớn, không xa hoa, căn nhà khiêm nhường đứng giữa phố xá sầm uất, lại mang một nét trầm mặc kỳ lạ, như một mảnh ký ức xưa cũ còn sót lại giữa dòng thời gian đang không ngừng trôi.

Câu nói như châm thêm lửa vào cơn giận đang dâng trào trong lòng Giang Kinh Vũ. Hắn quát lớn:

Cô nhanh chóng kéo phăng tấm khăn che phủ gương, vội vàng thực hiện một chuỗi thủ pháp phức tạp, mãi đến hơn mười phút sau mới kích hoạt được. Khi nhìn thấy hình ảnh rong gương nét mặt cô lập tức trầm hẳn xuống.

“Điện hạ, xin thứ lỗi.”

Nhưng chỉ trong tích tắc, Liêu Nhu đã giơ tay bắt gọn lưỡi kiếm, không hề nhúc nhích. Bàn tay còn lại của cô tung ra một chưởng.

Từ trong bóng tối, một bóng người chậm rãi bước ra.

“Rõ ràng là đang bán đắt hàng... vậy mà giờ lại phải đóng cửa tiệm,” cô lẩm bẩm.

Câu nói ấy khiến không khí xung quanh chợt trầm hẳn lại.

Quỷ Ấn, biểu tượng của quyền lực tối cao của Quỷ Vương. Dù không phải là người kế vị chính thức, nhưng chỉ cần hắn nắm được Quỷ Ấn, Giang Kinh Vũ vẫn có thể ép một nửa Quỷ Giới phải khuất phục dưới chân mình.

Tiếng cười khẽ vang lên sau đó, mềm mại nhưng đầy châm chọc:

Một nữ quỷ mặc hắc y, thân ảnh thanh thoát, nhưng khí thế tỏa ra lạnh đến mức khiến không gian xung quanh như đông lại.

Mỵ Oa lắc đầu, giọng đều đều như không chút cảm xúc:

“Không ổn rồi. Vũ Ngưng vẫn còn ở quá xa... muội ấy sẽ không về kịp mất.”

Một chiếc gương đặc biệt có thể nhìn thấy mọi biến động hiện tại trong thiên hà.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt cô tối lại. Không ai ngoài cô nhận ra sự bất thường ẩn sau âm thanh ấy, không đơn thuần là tiếng động, mà là một lời cảnh báo.

Trong toàn Quỷ Giới, ngoại trừ Quỷ Vương, không ai có quyền ra lệnh cho các Âm Ti Quỷ.

“Ngươi tránh ra! Ta cần vào gặp phụ vương!”

Nữ chủ tiệm cau mày, giọng thấp, pha chút khó chịu:

Giang Kinh Vũ cau mày, giọng gấp gáp:

Mỵ Oa khẽ mỉm cười, nụ cười đầu tiên kể từ khi xuất hiện. Cô hiểu ngay dụng ý của Đố Kỵ, nhẹ giọng đáp lại: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô nhẹ nhàng đặt viên ma tinh xuống bàn, khẽ mỉm cười xin lỗi khách hàng, rồi rời khỏi quầy mà không nói thêm gì. Khách trong tiệm chưa kịp hiểu chuyện gì thì cô đã biến mất sau tấm rèm ngăn gian ngoài và gian trong.

Trong bóng tối hỗn loạn bao trùm Quỷ Vương Thành, Nhị hoàng tử - Giang Kinh Vũ đã chính thức ra tay.

Đố Kỵ không bỏ qua chi tiết ấy. Cô nghiêng đầu hỏi, giọng lạnh mà sắc như kim:

Tại một khu rừng nhỏ, cách Quỷ Đô không quá xa, cảnh sắc nơi đây mang một vẻ u tịch lạ thường.

Cửa tiệm này đông đúc như vậy không chỉ vì các sản phẩm chế tác ma tinh tinh xảo mà còn vì nữ chủ nhân của nó: một người không chỉ xinh đẹp mà còn tài giỏi đến mức làm say đắm lòng người.

Bên trong căn phòng làm việc phía sau, không khí lạnh hơn rõ rệt.

“Thật ngu ngốc… các ngươi nghĩ Quỷ Giới chỉ có mỗi Tiêu Thanh Tuyền thôi sao?”

Cô ta là Âm Ti Quỷ - Mễ Lạp.

Tận dụng quyền lực đang có trong tay và sự hỗn loạn sau tin đồn Quỷ Vương hấp hối, hắn đã lệnh cho phe cánh của mình xông thẳng vào Cấm Cung, nơi cất giữ những bảo vật tối thượng của Quỷ Tộc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tận hai Vệ Hồn Thượng Quỷ sao?” – Đố Kỵ cau mày, giọng đầy bất an.

Đó là Âm Ti Quỷ - Liêu Nhu.

Nhưng bên cạnh cô, Mỵ Oa vẫn giữ im lặng, tấm mặt nạ bạc lạnh lùng che giấu mọi cảm xúc. Không ai biết thực sự trong lòng cô đang nghĩ gì.

Giữa những tòa kiến trúc đá đen sừng sững, ngọn đèn lồng đỏ lập lòe tạo nên khung cảnh nửa thực nửa mộng. Các quỷ nhân thong thả dạo bước, chậm rãi, không ồn ào, không náo nhiệt, khiến Quỷ Đô trong khoảnh khắc này thật thanh tĩnh và yên bình.

Một lực đạo khủng kh·iếp đánh văng Giang Kinh Vũ, khiến hắn ngã xa mấy trượng, đập mạnh xuống nền đá lạnh buốt.

Nữ nhân kia bật cười, lần này là cười thành tiếng, không còn cố giấu sự đắc ý:

Liêu Nhu hơi cúi người, nhưng tuyệt không lùi bước. Giọng cô đều đặn, không mang theo cảm xúc:

Đã ba ngày trôi qua, Quỷ Vương không thượng triều.

Cô tiến thẳng về phía hắn, ánh mắt sắc như lưỡi dao, giọng nói bình thản nhưng áp lực rõ rệt.

Quỷ Đô dưới bầu trời tím nhạt, ánh trăng đỏ hắt xuống một vẻ huyền ảo khó diễn tả. Dòng suối trong vắt lặng lẽ chảy qua những tảng đá đen bóng, hai bên bờ là những chùm hoa dại màu tối nở rộ như không vướng bụi trần.

Cuộc n·ội c·hiến đã bắt đầu...

Nhưng có ai biết được, đằng sau lớp vỏ yên bình đó là một cơn bão ngầm đang chực chờ bùng phát. Mọi thứ dường như quá tĩnh lặng, như thể sự bình yên này chỉ là màn kịch che đậy cho những âm mưu tăm tối đang âm thầm diễn ra.

“Nhị điện hạ, người có biết tự ý xông vào Quỷ Vương Điện khi chưa được triệu kiến là tội khi quân phạm thượng không?”

Những ác quỷ tưởng chừng như an phận kia thực chất đang theo dõi từng bước chân, từng hơi thở, chờ đợi mệnh lệnh từ một thế lực vô hình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không mang theo gì nhiều, cô chỉ vơ lấy vài món cần thiết, cột gọn tóc lên, khoác chiếc khăn choàng và rời khỏi thị trấn.

“Tôi chỉ có thể để ngăn một trong số họ.”

Ban đầu, gương mặt cô vẫn bình thản, nhưng chỉ sau vài lời, hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại. Cô từ từ mở mắt nhìn chú chim với vẻ nghiêm túc:

Bỗng từ xa, một con chim quỷ nhỏ bay đến, khẽ đậu trên vai cô.

Nói dứt câu, thân thể cô hóa thành một làn khói đen, tan vào hư không và biến mất giữa đêm.

Với bất kỳ kẻ nào khác, dám ra tay với hoàng tử là tội c·hết. Nhưng Liêu Nhu không giống quỷ nhân thường. Là một trong các Âm Ti Quỷ, do chính Quỷ Vương phong danh, địa vị của cô gần như ngang hàng với hắn.

Sự im lặng đột nhiên trở nên nặng nề, như thể ai đó vừa khơi dậy một dự cảm không lành.

Mỵ Oa quay đầu, đáp ngắn gọn, đầy trọng lượng:

Giang Kinh Vũ nằm trên nền đá, tay siết chặt chuôi kiếm, môi mím lại. Hắn hiểu rõ, cưỡng ép chỉ càng chuốc thêm nhục. Dù không cam lòng, hắn vẫn phải nhẫn nhịn.

Cho đến khi một tiếng rít chói tai đột ngột vang lên từ phía sau căn nhà. Tiếng động ấy không lớn nhưng mang theo một cảm giác gai người lạ lẫm.

Đoán chừng, hắn sẽ không thể sống qua đêm nay.


“Ahaha, cô yên tâm. Người của chúng tôi đã theo dõi sát sao rồi… Tiêu Thanh Tuyền sẽ chẳng hay biết gì đâu.”

Sắc mặt Đố Kỵ tối sầm. Rõ ràng cô đã sắp đặt Tham Lam giá·m s·át Tiêu Thanh Tuyền, nhưng sao lại bị phát hiện nhanh đến vậy. Và hơn hết, từ nãy đến giờ, Tham Lam vẫn chưa báo lại điều gì.

Lời nói của cô vang vọng trong không gian yên tĩnh, mang theo một tầng hàm ý sâu sắc và cảnh cáo. Nữ nhân trong bóng tối không đáp lại ngay, nụ cười tắt dần.

Trong đó, thứ mà hắn khao khát hơn cả… là Quỷ Ấn.

Ngoài rìa Quỷ Đô, giữa thị trấn Bàn Điện ồn ào và đông đúc, có một căn nhà cổ đã tồn tại qua hàng trăm năm mà hầu như không hề thay đổi.

“Lẽ nào… không phải là Tiêu Thanh Tuyền?”

Cô chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt hướng về phía chân trời nơi dãy núi xa mờ ẩn hiện sau màn sương.

Nội điện - Quỷ Đô


Chiếc bàn gỗ đen bóng giữa phòng vẫn y nguyên như mọi ngày, chỉ có điều... chiếc gương trên bàn đang rung nhẹ. Từ giữa tấm gương loang loáng ánh sáng u ám, từng làn khí mờ tràn ra, tạo thành thứ âm thanh rít rít quái dị.

Dù đang chìm trong giấc ngủ sâu, nhưng từ cô vẫn tỏa ra một khí chất thanh thoát, tĩnh lặng tựa như một viên ngọc quý được chôn giấu nơi đáy vực

“Có chuyện gì sao?”

“Đương nhiên. Không quá ba canh giờ nữa, hắn sẽ không còn thở được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phía trước căn nhà là một gian hàng chế tác ma tinh nhỏ, tuy có chút cũ kỹ nhưng lúc nào cũng tấp nập khách ra vào.

Bỗng, một con dơi đen lao vụt vào từ bóng đêm, không gây ra tiếng động nào ngoài tiếng cánh phất nhẹ. Nó đáp lên vai Mỵ Oa, ghé sát tai, thì thầm điều gì đó bằng một thứ âm thanh chỉ những kẻ bóng tối mới hiểu được.

Bên trong căn phòng u tối của Quỷ Vương Điện, bầu không khí nặng nề như đè nặng lên từng ngóc ngách.

Khi chiếc vỏ ốc phát sáng, Đố Kỵ mới đặt nó xuống bàn, ánh mắt tiếp tục chăm chú theo dõi diễn biến bên dưới.

Sau một hồi im lặng, hắn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt chất đầy uất ức, rồi quay lưng rời khỏi Quỷ Vương Điện.

Cây cối nơi đây mọc ken dày, những tán lá dày đặc đan vào nhau, chắn gần hết ánh sáng mặt trời, khiến cho không gian luôn chìm trong thứ ánh sáng lờ mờ xanh xám.

Sau một thoáng suy tính, Đố Kỵ lên tiếng:

Dứt lời, cô lập tức hóa thành một con chim nhỏ, đôi cánh xanh ngọc lập lòe trong ánh sáng mờ ảo. Không hề do dự, thân ảnh cô rít lên một tiếng rồi phóng v·út lên bầu trời, lao nhanh như chớp về hướng của Quỷ Vương Điện.

Không có thương xót, cũng không có lưu luyến.


Giọng của nữ nhân kia mang theo sự thỏa mãn khó giấu. Trong bóng tối, chỉ nhìn thấy một phần vạt áo đỏ thẫm lay động nhẹ. Mễ Lạp liếc sang, ánh mắt sắc bén như dao:

Là một giọng nữ, chậm rãi, lạnh như thép.


Không nói thêm lời nào, nữ chủ tiệm xoay người quay lại gian ngoài. Chỉ trong một nốt nhạc, cô lớn tiếng thông báo đóng cửa, tiễn hết khách đang còn ngơ ngác ra ngoài. Cửa tiệm lập tức bị khoá lại bằng một pháp ấn đơn giản.

Mỵ Oa lập tức biến sắc. Ánh mắt phía sau tấm mặt nạ khẽ dao động.

Giữa bầu không khí tĩnh mịch đáng sợ ấy, một giọng nói trầm thấp bất ngờ vang lên từ góc tối căn phòng:

“Ngươi có chắc không?”

Khoác trên người bộ bạch y, hắn chạy thẳng đến cửa điện. Nhưng chỉ còn cách vài bước, một sức mạnh vô hình đột ngột ép xuống, như một bức tường chắn ngang đường.

Giữa lúc khói lửa nổi lên từ hướng Cấm Cung, Tà Thần Đố Kỵ và Mỵ Oa đứng trên một đài cao của nội điện, lặng lẽ quan sát.

“Là ai?”

Cạnh giường của Quỷ Vương, một gương mặt xinh đẹp đang lặng lẽ quan sát.

Ở giữa lòng khu rừng ấy, một cây cổ thụ khổng lồ đứng sừng sững. Thân cây xù xì như được tạc từ đá, rễ to vươn dài như những con rồng nằm phủ phục trên mặt đất.

Trong lòng đất, những mạch ngầm của Quỷ Đô không ngừng rung chuyển, báo hiệu một sự biến động khủng kh·iếp sắp sửa trỗi dậy. Dòng chảy của bóng tối và quyền lực không bao giờ ngừng nghỉ, chỉ đợi giây phút bùng nổ để cuốn phăng đi mọi thứ.

Dưới tán cây rộng lớn, một cô gái đang nằm ngủ yên bình. Gương mặt cô thanh tú như được điêu khắc, làn da trắng mịn, mái tóc dài đen nhánh tỏa ra như dòng suối đen lặng chảy trên nền cỏ rừng.

Đố Kỵ vẫn đứng đó, bình thản. Dù tình hình có chút thay đổi, nhưng mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát. Cô lấy ra một chiếc vỏ ốc nhỏ từ bên trong áo choàng, nhẹ nhàng thổi vào nó một giai điệu huyền bí.

Cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, giọng không đổi:

Đố Kỵ khoanh tay, ánh mắt tràn ngập vẻ thỏa mãn. Mọi thứ đang tiến triển đúng như những gì cô sắp đặt. Gương mặt xinh đẹp nhếch lên một nụ cười đầy tự mãn.

“Quỷ Vương đã căn dặn. Bất kỳ ai, kể cả hoàng tộc, cũng không được phép làm phiền.”

Vừa dứt lời, hắn rút kiếm. Lưỡi kiếm chém ra mang theo luồng sát khí mạnh mẽ, nhắm thẳng vào đối phương.

Mỵ Oa không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Sự im lặng ấy càng khiến tình hình trở nên ngột ngạt.

Đôi cánh mỏng khẽ rung lên khi nó kề mỏ sát tai cô gái, thì thầm một điều gì đó bằng thứ ngôn ngữ chỉ riêng nó và cô mới hiểu.

Con chim gật đầu, cặp cánh khẽ rung như thể nhấn mạnh cho câu trả lời. Sự xác nhận ấy khiến vẻ mặt của cô gái trầm hẳn xuống.

Quỷ Vương Điện u ám, ánh sáng mờ nhạt phủ lên những cột đá lạnh băng. Không khí bên trong nặng nề đến nghẹt thở, khiến bước chân Giang Kinh Vũ càng lúc càng vội.

“Gương Khai Mệnh sao lại rung vào lúc này chứ… Hạ Du lại không có ở đây nữa.”

Một ý nghĩ lạnh buốt lướt qua tâm trí cô.

Nhị hoàng tử - Giang Kinh Vũ, trong cơn lo lắng, không thể ngồi yên thêm nữa. Hắn quyết định đích thân đến kiểm tra tình hình.

Cô lập tức hỏi, ánh mắt xoáy thẳng vào Mỵ Oa:

“Tuyệt lắm! Cô lợi hại hơn tôi nghĩ đó ah...”

|”Là Vệ Hồn Thượng Quỷ.”

“Vậy… tôi sẽ lo người còn lại.”

Nữ chủ tiệm, khi ấy đang cúi người trao một viên ma tinh cho khách, bỗng khựng lại.

Sự vắng mặt đột ngột của hắn khiến triều đình rơi vào hỗn loạn. Các quỷ thần trong cung xôn xao bàn tán, lo ngại nhưng không ai dám tiến gần đại điện. Tin đồn bắt đầu lan ra, mỗi người một lời, nhưng tất cả đều chung một mối nghi ngờ: Quỷ Vương… có thể đã gặp chuyện không lành!

“Mễ Lạp, cô có chắc chắn là thuốc đủ mạnh để g·iết hắn trong đêm nay chứ?”

Trong ánh mắt ấy, chỉ còn sự mong đợi, như thể đang đếm ngược từng khoảnh khắc cuối cùng.

Chương 163: Nội chiến ở Quỷ Đô (1) (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ta không quan tâm! Liêu Nhu, tránh ra! Nếu không… đừng trách ta vô lễ!”

Cô sống ở thị trấn đã hơn một trăm năm, nhưng không ai biết tên thật của cô, càng không ai rõ lai lịch. Người ta chỉ biết rằng cô đến từ một nơi rất xa… và chưa từng rời khỏi thị trấn này kể từ khi đặt chân đến.

Hơi thở của Quỷ Vương đang yếu dần, đôi mắt nhắm nghiền và làn da tái nhợt như đang báo hiệu cho c·ái c·hết cận kề.

“Đừng vội tự mãn. Thiên Tà Thần các ngươi tốt nhất nên lo cho kế hoạch này thật chu toàn.”

Mễ Lạp nhếch môi cười lạnh, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt tái nhợt của Quỷ Vương, nhưng giọng đã trầm xuống:

Mễ Lạp không quay lại, giọng đáp lại bình thản, như thể đã biết trước sẽ có câu hỏi này:

Tên của nó là Gương Khai Mệnh.

Trong tiếng trò chuyện rôm rả của khách hàng và ánh sáng ấm áp của ngọn ma đăng trên quầy, mọi thứ dường như diễn ra thật bình yên...


Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 163: Nội chiến ở Quỷ Đô (1)