Thánh Giới Chi Chiến
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 322: Đào Tẩu
“Linh thảo trị thương không còn nữa rồi. Nếu cứ tiếp tục thế này chỉ sợ tính mạng của nàng khó mà giữ được.”
Lạc Thiến Thiến đáp: “Hiện tại nguyên lực của Chu sư muội đang thiếu thốn nghiêm trọng, chỉ cần hỗ trợ nàng thổ nạp một đại chu thiên là có thể tự hành.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Sư tỷ. Ta phải đi gặp phu quân của mình rồi.”
Tuy nhiên nguy hiểm vẫn chưa qua.
Lẩm bẩm âm thanh rất nhỏ, Lạc Thiến Thiến lại lấy ra cuộn chỉ đỏ cùng với kim khâu. Đôi tay ngọc mềm mại cẩn thậu xuyên qua lớp da bên trên rồi khép dần miệng v·ết t·hương lại. Nàng đã làm việc này rất nhiều lần nên bây giờ đã thành thạo hơn trước.
Vương Phú Hào từ phía xa liên tục ném ra những viên Hoả Bạo Cầu cuối cùng còn sót lại. Vụ nổ làm cho những con sói vừa định xông lên bị sóng xung kích bắn ngược trở lại. Có một ít đã thịt nát xương tan, cho dù là Huyết Lang Thú cũng chịu một ít cháy sém trên bộ lông chẳng qua là không quá ảnh hưởng.
Nhưng mà Vương Phú Hào cũng biết khứu giác của Huyết Lang Thú rất nhạy bén, hiện giờ máu tươi trên người nhị nữ lại rất nồng nên khó lòng cắt đuôi. Vì thế ngay khi có cơ hội hắn liền liều mạng tăng tốc.
Trong lòng bất giác cảm thấy ấm áp nhưng cũng đồng thời lo lắng, Lạc Thiến Thiến nói: “Bây giờ ngươi trở lại đây chẳng phải bỏ mạng một cách vô ích ư?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ở trước, Chu Nhã Băng bây giờ đã hoàn toàn mất đi ý thức nhưng cơn đau vẫn hiện rõ ràng trên gương mặt trắng bệch đang nhăn nheo kia.
Giống như đã tìm hiểu từ trước, Vương Phú Hào không chút do dự phi thân. Hắn dùng không khí làm bàn đạp miễn cưỡng lăng không phi hành.
“Chu sư muội b·ị t·hương rất nặng, xương bả vai vỡ vụn sắp đứt lìa. Nguyên lực hao tổn nghiêm trọng thêm mất quá nhiều máu nên đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc.”
Dưới sự thôi thúc của nàng, lưỡi dao tạo bằng nguyên lực cẩn thận cắt những phần thịt dơ bẩn ra khỏi cơ thể của Chu Nhã Băng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vương Phú Hào phân vân vô cùng nhưng khi nhìn gương mặt trắng bệch của Chu Nhã Băng thì lại cắn chặt răng.
Vương Phú Hào nói xong câu này lập tức im bặt, bước chân càng lúc càng nhanh. Có vẻ như sau khi rời khỏi đây hắn đã dùng số Hồi Nguyên Đan còn lại nên nguyên lực tạm thời được bổ sung một chút miễn cưỡng kéo dài khoảng cách với Huyết Lang Thú.
Một nụ cười chợt hé trên môi, Chu Nhã Băng vừa trào máu vừa nhe răng ra cười bộ dạng như được giải thoát. Có điều hình ảnh đó rơi vào trong mắt của Lạc Thiến Thiến lại vô cùng đau thương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bất quá chỉ bao nhiêu đó thôi cũng kịp đủ thời gian để Vương Phú Hào tiếp cận. Hắn không chút do dự ôm lấy nhị nữa sau đó một mạch chạy đi.
Lạc Thiến Thiến khẽ gật đầu: “Như vậy là đủ rồi. Thời gian vận hành một đại chu thiên khoảng chừng một canh giờ mà thôi.”
“Phốc!”
“Nàng ấy sao rồi?” Vương Phú Hào vội vàng chạy lại hỏi.
“Không vô ích đâu.”
Lạc Thiến Thiến khẽ nhắm mắt lại, hình ảnh một nam tử chợt hiện ra.
Miệng thì nói nhưng động tác của Lạc Thiến Thiến chưa từng dừng lại, song chỉ liên tục điểm vào các huyệt đạo trên cơ thể để giúp Chu Nhã Băng cầm máu.
Lạc Thiến Thiến quay người lại thì phát hiện giữa vách núi vậy mà có một cái động phủ tự nhiên và Vương Phú Hào đang mang hai người tiến vào bên trong.
Sống mũi cay cay, nước mắt chẳng biết từ lúc nào đã làm nhoè đi tầm nhìn phía trước.
Thực tế vừa rồi lúc mang Chu Nhã Băng đi hắn đã cảm nhận được khí tức của nàng rất yếu ớt nhưng vì thời khắc nguy hiểm nên không có để ý kĩ. Cho đến bây giờ khi nhìn lại mới phát hiện thương thế kia dường như nặng hơn tưởng tượng rất nhiều.
Cơn chấn động khiến Chu Nhã Băng lập tức thổ huyết bên trong còn có những mảnh n·ộ·i· ·t·ạ·n·g nát bấy.
“Nhiều nhất hai canh giờ.”
“Sao ngươi còn quay lại đây?” Lạc Thiến Thiến bị xách trên vai thất kinh nói.
“Ta cũng muốn chạy đi lắm, nhưng mà trở về thì còn mặc mũi nào gặp Mạc Thiên Sinh cơ chứ.” Vương Phú Hào vừa chạy như bay vừa hét lên trả lời. Lúc ra đi hắn và Dương Cơ Hàn đã khẳng địch chắc nịch sẽ bảo vệ Lạc Thiến Thiến chu toàn. Bây giờ Dương Cơ Hàn đ·ã c·hết thử hỏi hắn trở về sẽ giải thích ra sao với Mạc Thiên Sinh đây.
Bên trong hang động, Vương Phú Hào không hề vì thoát khỏi nguy hiểm mà thả lỏng. Hắn vừa bước vào đã thấy Lạc Thiến Thiến dùng tay ép chặt vào động mạch của Chu Nhã Băng.
Vương Phú Hào vừa dứt lời liền ngồi xuống trước mặt Chu Nhã Băng. Thấy vậy Lạc Thiến Thiến vội vàng hỗ trợ đem song chưởng của Chu Nhã Băng chạm vào hắn.
Ngay khi đặt nhị nữ xuống đất, Vương Phú Hào đi ra trước động khẩu sau đó đưa tay kết ấn. Xung quanh lập tức xuất hiện một chuỗi âm thanh, đại địa rung động nứt ra thành một rãnh sâu ngăn cản bước tiến của đàn sói bên dưới.
Ánh mắt Lạc Thiến Thiến dời lên phần bả vai của Chu Nhã Băng. Nơi ấy có một phần thịt đã bị xé rách lộ ra xương trắng. Đây mới là v·ết t·hương nặng nhất.
Quá trình này kéo dài ước chừng một khắc, trên trán của Lạc Thiến Thiến cũng bắt đầu xuất hiện từng khoả mồ hôi lớn như hạt đậu. Nàng nhìn v·ết t·hương để lộ xương trắng, môi mỏng chợt mím lại.
Ở bên này, Lạc Thiến Thiến nhẹ nhàng đi ra phía sau xé rách phần y phục trên lưng Chu Nhã Băng.
“Cũng không thể để nàng ta cứ như vậy mà m·ất m·ạng được. Liều một phen.”
Nhìn thấy phần thị bị hoại hoá, gương mặt Lạc Thiến Thiến trở nên khó coi. Nàng chần chờ một chút rồi khép song chỉ lại, một đạo nguyên lực phóng thích hoá thành một cái lớp màn mỏng bén như dao.
“Chu sư muội, ngươi phải cố gắng chịu đựng.”
Đứng ở bên ngoài tầng kết giới, Huyết Lang Thú nhìn Vương Phú Hào đi vào bên trong tức giận rống lên. Nó hung hăng đập mạnh lang trảo lên nhưng không cách nào phá hỏng được bức tường năng lượng cứng cáp kia.
Đưa tay thò vào trong không gian giới chỉ, sắc mặt Lạc Thiến Thiến trở nên vô cùng khó coi.
Ngay khi tưởng chừng Lạc Thiến Thiến đã m·ất m·ạng trước những lang trảo sắc bén kia thì một t·iếng n·ổ bỗng dưng vang lên, cùng với đó là âm thanh mắng chửi.
“Có chuyện gì vậy?” Vương Phú Hào hỏi.
Vương Phú Hào nghe vậy không khỏi cắn răng: “Còn cách nào khác không?”
“Trận pháp bên ngoài duy trì được bao lâu?” Lạc Thiến Thiến hỏi.
Nhưng mà chưa kể đến việc các huyệt đạo bị Lạc Thiến Thiến điểm vào đang đóng thì việc truyền nguyên lực cũng rất nguy hiểm. Một khi không cẩn thân có thể cả người truyền và người nhận đều bị trọng thương.
Nghe nói thì đơn giản nhưng Vương Phú Hào biết thực tế vô cùng khó khăn. Một đại chu thiên đồng nghĩa với việc đem nguyên lực chạy khắp cơ thể, thông qua các huyệt đạo kích thích đan điền chủ động hấp thụ linh khí tiến hành tự khôi phục v·ết t·hương.
Chương 322: Đào Tẩu (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một khắc này, tại bên dưới chân vách, những viên linh thạch không ngừng phát sáng toả ra hào quang nhập thẳng thương khung hoá thành quang trụ.
Vương Phú Hào nhắm mắt lại, nguyên lực bắt đầu vận chuyển, toàn bộ thân thể nhất thời bắn ra một đạo khí tức nhu hoà màu vàng nhạt thông qua cánh tay truyền vào cơ thể của Chu Nhã Băng.
Có điều lúc này phía sau lại vang lên tiếng xé gió. Lạc Thiến Thiến quay đầu, phát hiện mấy chục con sói đang lao tới nhưng lại không có phản ứng gì. Đứng trước vòng vây như thế kia thì nàng làm sao mà thoát được nữa chứ.
Cho đến nửa giờ sau, toàn bộ v·ết t·hương ở đằng sau đều đã được xử lý.
Nàng vốn cho rằng Vương Phú Hào đã chạy trốn thành công đem tin tức về tông môn rồi mới đúng. Phải biết quá trình đánh nhau cũng cầm cự hơn nửa canh giờ, chỉ với nhiêu đó thôi cũng đủ khiến hắn cao bay xa chạy rồi.
“Thiên Sinh. Xin lỗi chàng.”
Chẳng mấy chốc Vương Phú Hào đã mang Lạc Thiến Thiến và Chu Nhã Băng ra khỏi thảo nguyên. Phía trước dần hiện ra một vách núi sừng sững bằng đá.
Tiếp theo sau, một tấm màn năng lượng tựa như cái chung khổng lồ lập tức bọc lấy vách núi, che khuất hang động vào bên trong.
“Khốn kiếp! Bỏ chạy một mình, Vương Phú Hào ta không làm được!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.