Thánh Giới Chi Chiến
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 320: Liều Mạng (1)
Ngọn lửa của luyện đan sư tương đối lợi hại, dưới sự khống chế tinh chuẩn lại nhằm vào vị trí yếu hại khiến cho bọn chúng lập tức m·ất m·ạng chỉ sau vài hơi thở.
Lạc Thiến Thiến và Vương Phú Hào đang vội vàng di chuyển nghe thấy lời của Chu Nhã Băng liền biến sắc quay đầu.
Vừa dứt lời, Vương Phú Hào lại lần nữa vận nguyên lực tiếp tục bỏ chạy. Hắn không phải là con người nhu nhược, càng không phải kẻ tham sống s·ợ c·hết, chỉ là hắn cảm thấy bản thân đang bỏ mạng một cách vô ích mà thôi.
Cùng lúc ấy, hai đầu sài lang từ hai hướng t·ấn c·ông chớp nhoáng Lạc Thiến Thiến. Tuy nhiên tốc độ của bọn chúng còn chưa đủ nhanh để nàng ta không kịp phản ứng.
Lẩm bẩm trong miệng, Lạc Thiến Thiến vô thức đưa tay sờ lên cây kiếm bằng ngọc vẫn đang không ngừng toả ra hào quang nhàn nhạt.
Thân ảnh nhất thời lùi về sau, Lạc Thiến Thiến lợi dụng ưu thế tốc độ của Thiên Huyền cảnh né tránh sau đó tung ra chưởng lực. Bản chân hoả theo đó phóng thích hoá thành hai đạo hoả tuyến khiến hai con sói thống khổ gào lên.
“Gào!”
“Được.” Chu Nhã Băng đồng dạng phóng thích tu vi, phía sau nàng hiện lên hư ảnh của một đôi ngọc thủ, trường kiếm trong tay vũ động, ánh mắt đầy chiến ý nhìn chằm chằm về phía trước.
Lạc Thiến Thiến và Chu Nhã Băng tựa lưng vào nhau, ánh mắt đảo qua những con sói đói xung quanh, vẻ mặt đều rất căng thẳng. Cả hai biết đây chỉ là đàn tiên phong, thứ đáng sợ vẫn còn ở phía sau.
“Nhã Băng nhảy lên.”
Nghĩ nghĩ trong đầu, Chu Nhã Băng đột nhiên lên tiếng: “Còn Mạc Thiên Sinh thì sao?”
“Khoan đã.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên thảo nguyên rộng lớn nên tầm nhìn trở nên thoáng đãng hơn nhiều. Chu Nhã Băng thân thể rung lên, gương mặt trắng bệch vì tiêu hao quá nhiều nguyên lực nhưng vẫn kiêng cường đứng vững.
Âm thanh đàn sói ở xa dần dần hiện rõ bên tai khiến sắc mặt Vương Phú Hào trở nên vô cùng trầm trọng.
Bỗng dưng Lạc Thiến Thiến gọi lại. Nghe thế Vương Phú Hào chợt dừng thân quay đầu. Chỉ thấy xa xa có một cái bình dược ném tới cùng với âm thanh dễ nghe.
“Xoẹt!”
Ngập ngừng một chút, Lạc Thiến Thiến nói tiếp: “Nếu như có gặp Mạc Thiên Sinh, nhờ ngươi nói với hắn giúp ta lời xin lỗi.”
Vương Phú Hào biết đuổi tới chẳng qua là những đầu linh thú cấp ba ở gần đó mà thôi, đám lang nhân cường đại thật sự vẫn còn cách khá xa. Tuy nhiên nếu đi quần ẩu với đàn sói một hồi thì khó lòng mà dứt ra được nữa.
Ngay khi nghe được, Chu Nhã Băng không chút do dự dùng chấp cước thăng không.
Đúng thế, ngay từ giây phút Dương Cơ Hàn ở lại, Chu Nhã Băng đã biết rốt cuộc đối phương trong mắt mình quan trọng đến nhường nào. Thậm chí nàng còn oán trách lúc tỉnh dậy khi biết Vương Phú Hào đánh ngất mình.
Mặt đất lấy Lạc Thiến Thiến làm trung tâm lập tức nứt toạc, một làn gió mạnh tựa như phong bạo hung hăng cắt xé tạo nên những đường rãnh dài. Mà ngay sau đó, từ bên dưới, những đoá hoa lửa bỗng chốc nổ tung như một chuỗi hiệu ứng không dứt.
Lạc Thiến Thiến không nói gì, chỉ biết đứng lặng người ở đó. Cũng không phải nàng vô tình gì, chỉ là bản thân chẳng thể nghĩ được gì cả. Ở lại giúp đỡ nạn dân là quyết định của nàng, đáng lý ra người nên c·hết phải là nàng mới đúng.
Dứt lời, Lạc Thiến Thiến lập tức nhảy tới bên cạnh Chu Nhã Băng, xung quanh bỗng chốc lượn lờ hoả diễm.
“Hẳn là nàng cũng rất sợ. Cũng đúng. Ai đối diện với c·ái c·hết mà không sợ đâu? Ta cũng vậy mà.”
“Biết làm sao được. Là ta hại mọi người mà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Và rồi, nàng đưa tay xé rách một miếng vải trắng sau đó cột lên trên trán: “Trượng phu của ta đã không còn thì ở lại trần gian này còn ý nghĩa gì nữa?”
Chương 320: Liều Mạng (1)
“C·hết tiệt.”
“Tận lực g·iết chúng, càng nhiều càng tốt.” Lạc Thiến Thiến quát lớn, nguyên lực vốn dĩ tiêu hao không còn bao nhiêu lại đang trào ra với khí thế cực lớn nhưng mà cũng chỉ để phô trương thanh thế mà thôi.
“Hú hú!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cùng với chuyển động của nàng, tất cả lũ sói ở bốn phương đều tức tốc nhảy lên tựa hồ sợ con mồi lần nữa lăng không chạy mất. Cũng có không ít con nhằm vào nữ nhân duy nhất còn ở dưới mặt đất.
Nhìn bình dược trong tay, Vương Phú Hào run run thân thể, hàm răng cắn chặt đến cả miệng cũng phải bật máu.
“Bên trong là số Hồi Nguyên Đan còn lại. Hai chúng ta sẽ tận lực trì hoãn bọn chúng, hi vọng ngươi có thể trốn thoát thành công đem hung tin báo cho các vị trưởng lão.”
Một sói nhanh chân nhảy lên làm động tác vồ mồi, toàn thân tựa như một cục thịt lớn hung hăng lao tới.
Còn chưa kịp để nó há miệng cắn xé, Chu Nhã Băng đã bước tới một bước, trường kiếm chém mạnh một đường cắt đôi thân thể kia ra.
Chu Nhã Băng quay lại nhìn Lạc Thiến Thiến nói: “Thật ra sư tỷ không cần thiết phải ở lại.”
Vương Phú Hào chẳng biết làm sao mới phải nên đành quay sang Lạc Thiến Thiến. Nhìn thấy Lạc Thiến Thiến không có ý định chạy trốn, hắn thở dài một tiếng hét lên: “Khốn kiếp. Hai người muốn c·hết thì cứ ở đó mà c·hết đi. Lão tử trốn một mình.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe nhắc tới cái tên này, Lạc Thiến Thiến không tránh khỏi run lên càng sâu, gương mặt hiện lên buồn bã. Nhưng rồi nàng gượng cười nói: “Chàng ấy sẽ tốt thôi.”
“Chu sư muội. Ngươi làm gì vậy, còn không chạy mau? Chẳng lẽ ngươi muốn để Dương đại ca c·hết vô ích sao?” Vương Phú Hào cắn răng lên. Bây giờ ngoại trừ lời ấy ra hắn không còn biết khuyên bảo sao nữa. Hắn biết tình cảm giữa Chu Nhã Băng và Dương Cơ Hàn rất tốt, tuy hai người không nói ra nhưng chuyện kết thành đạo lữ chỉ là chuyển sớm muốn.
Hai từ “trượng phu” nàng nói rất nặng khiến hai người kia không cách nào phản bác.
“Địa Ba!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mới đó đã đuổi kịp rồi sao?”
“Nếu Chu sư muội ở lại, vậy thì ta chạy tiếp để làm gì? Cùng lắm thì c·hết cùng nàng thôi. Chỉ tiếc một điều…”
Chớp mắt đ·ã c·hết ba đầu sói, những con còn lại lập tức trở nên ngưng trọng. Chúng phân ra thành từng nhóm nhỏ bắt đầu vây quanh. Đây là bản năng săn mồi có từ khi chúng vừa được sinh ra.
Nhị nữ cùng nhau cười, một nụ cười thuần chân đến lạ thường. Sau đó, hai ánh mắt đồng thời lướt nhìn hàng chục con linh thú đang tới gần.
Giờ khắc này Chu Nhã Băng một thân váy dài màu trắng dưới ánh mặt trời trở nên phá lệ kiều diễm, đầu mang khăn trắng giống như một nương tử để tang trong ngày trượng phu c·hết đi.
Lạc Thiến Thiến nói với chất giọng thản nhiên nhưng Chu Nhã Băng vẫn nghe được một ít sự run rẩy bên trong. Nếu để ý kỹ, bản chân hoả từ Lạc Thiến Thiến thúc đẩy ra bên ngoài không hề ổn định của một luyện đan sư nên có.
Cơn gió phiêu đãng thổi qua, thân ảnh của nàng tựa như cây non trước gió, mang bên trong bộ váy trắng càng lộ ra khí chất yếu đuối xen lẫn t·ang t·hương.
Cuối cùng hắn hét lên một tiếng sau đó quay đầu rời đi để lại hai nữ tử đối diện với đàn sói hoang.
Lạc Thiến Thiến hừ lạnh, nguyên lực bên trong cơ hồ được thao túng đến cực đỉnh, bản chân hoả xung quanh nàng trở nên nóng rực nở rộ nhưng những đoá hoa sau đó bị nàng đập mặt xuống đất hình thành sóng xung kích lan rộng.
Nhìn Vương Phú Hào bỏ đi nhưng không ai trong số hai nữ cảm thấy oán thán, ngược lại họ còn rất mừng vì điều đó.
Có điều không ngờ ông trời trêu ngươi, tình cảm có đẹp nhưng âm dương chia cách. Chỉ mới cách đây vài ngày hai người còn đùa vui cười giỡn với nhau thế mà giờ đây… Không cần nghĩ cũng biết cảm giác đó sẽ đau đớn đến mức nào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.