Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 296: Thiên Tài

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 296: Thiên Tài


“Ha ha.”

“Không có gì chúc ta sao?”

Một sự bàn hoàng không thể nào che giấu được trên gương mặt của vị trưởng lão kia. Mà không chỉ có ông ta mà những người khác cũng đồng dạng chấn động.

Bởi lẽ lần này Thánh Hoả Sơn cử đến toàn là tinh anh với mục đích thử sức cùng Thiên Khôi Tông. Tất nhiên có thắng có thua nhưng số đệ tử vào vòng trong hiện tại đang là ba người. Trong khi đó Thiên Khôi Tông cao nhất với bốn người.

Phải biết Tinh Thần Lực ôn dưỡng khó khăn, trừ phi có thiên tài địa bảo hỗ trợ kích thích hoặc là công pháp tu luyện chuyên về tinh thần mới giúp tu giả miễn cưỡng sở hữu thần thông của Thần Chiếu Cảnh khi đạt tới Đoán Cốt Điên Phong.

Nhạc Thừa Chí thấy Hồng Thiên Quang khinh thường mình, trong mắt phẫn nộ dâng lên. Kiếm khí xoay vòng tạo thành vũ bão theo sát phía sau thân thể của hắn cùng nhau xông lên.

Lữ Mạnh Hùng toàn thân run lên, bàn tay không tự chủ nắm lại vì kích động.

Thế nhưng Hồng Thiên Quang kia đột phá khi tu vi còn chưa ở mức đỉnh phong của Đoán Cốt cảnh. Vì thế đủ thấy việc này kinh người đến mức nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Gì vậy?” Hồ Lam Khanh giật mình hỏi.

“Trận so tài cuối cùng của ngày hôm nay, Vân Nham của Hoàng Dược Cốc đấu với Hoàng Nam của Thiên Khôi Tông.”

Toàn trường lần nữa vỡ oà trong cảm xúc mà trước nay chưa từng có. Ai nấy đều kích động đứng dậy.

Lữ Nhất Khánh khó khăn đứng dậy, khoé miệng còn sót lại một tia máu tươi. Gương mặt hắn trắng bệch, đôi môi tím tái và khí tức không ổn định.

Gương mặt Nhạc Thừa Chí lập tức xám xịt nhìn sang Hồ Lam Khanh đang nhịp chân rung đùi vì vừa mới thắng một sư đệ đồng môn để tiến vào vòng trong.

Đây là một bái dành cho cường giả, người được hắn công nhận và sẽ coi như đối thủ cho đến khi nào vượt mặt thì thôi.

“Cũng được năm năm rồi nhỉ. Khi ấy tại hạ thua Hoàng huynh nửa thức, trong lòng vẫn luôn canh cánh không nguôi.”

Phía bên này, Hồng Thiên Quang cũng không nhanh không chậm bước lên, gương mặt thuỷ chung treo một nụ cười nhàn nhạt không rõ đang nghĩ gì.

Thấy cảnh này, tất cả đệ tử bên trong khán đài đều ngơ ngác không hiểu tình huống.

Trong khi đó, Nhạc Thừa Chí đang xông tới cảm giác như tinh thần hải của mình bị thứ gì đó tác động, như một hòn đá to tướng rơi xuống mặt nước phẳng lặn khiến nó hình thành sóng lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tu vi Thiên Huyền sở hữu thủ đoạn của cao thủ Thần Chiếu ở Thiên Khôi Tông không phải hiếm nhưng nhìn qua cách Hồng Thiên Quang sử dụng thì có lẽ đã rất thành thục rồi.

“Vân huynh. Đã lâu không gặp.” Hoàng Nam là người mở miệng chào hỏi.

Lúc này một vị trưởng lão của Thánh Hoả Sơn chợt quay sang hỏi: “Hồng tông chủ, tại hạ mạo muội hỏi một câu có được không?”

Chương 296: Thiên Tài

Hồng Quân nghe vậy liền mỉm cười. Câu hỏi này quả thật rất đúng đối với suy nghĩ của ông. Một đệ tử trẻ tuổi như vậy mà có thể có sở hữu Ý Niệm G·i·ế·t Người, cho dù đặt ở Trung Vực cũng là phượng mao lân giác.

Trong lúc các vị trưởng lão thi nhau chúc mừng Hồng Quân thì bên dưới sân đấu đã bắt đầu trận đấu tiếp theo. Và xui xẻo thay, bằng một cách nào đó các đệ tử Hoàng Dược Cốc đều dễ dàng bị loại bỏ. Cũng giống như ngoại môn, chỉ hai người miễn cưỡng vào vòng trong. Con số này thật ra cũng xem như miễn cưỡng rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhạc Thừa Chí đưa tay đỡ lấy cái ót của mình sau đó lững thững bước lên võ đài.

“Nói nhảm. Không lẽ ta bị mù sao?”

Cơn đau ập tới khiến Nhạc Thừa Chí dừng động tác lại. Và rồi, bao nhiêu kiếm khí mà hắn ngưng tụ dần dần tiêu tán. Hắn ngã người về sau trong trạng thái đôi mắt trắng dã mất đi ý thức.

“Đoán… Đoán Cốt cảnh cửu trọng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ý Niệm Trùng Kích…”

Tác: Cầu Hoaaaaaa

Lữ Nhất Khánh có sự kiêu ngạo của mình nhưng không hề mù quáng. Hắn ngước nhìn Mạc Thiên Sinh ở trên võ đài, khoé miệng không tự chủ nhếch lên sau đó nhất bái.

Vừa dứt lời, Nhạc Thừa Chí lập tức tế ra ái binh. Trường kiếm được bọc bởi lam quang nhàn nhạt, khí thế Thiên Huyền Nhất Trọng phóng thích, còn có kiếm khí bàng bạc không ngừng vờn quanh.

Một khắc vừa rồi, Lữ Nhất Khánh đã biết bản thân không xong. Hắn không thể duy trì trạng thái bí pháp quá lâu, lại thêm Mạc Thiên Sinh lựa chọn thời khắc rất chuẩn đúng lúc khôi giáp vừa mất hết tác dụng nên mới dẫn tới tình cảnh như bây giờ.

“Oaaaaa!”

Đứng trước chiêu thức của đối phương, Hồng Thiên Quang không quá để ý. Hắn nhìn lên khán đài nơi mà Mạc Thiên Sinh đang ngồi ở đó, khoé miệng cong lên.

Hồng Quân quay lại nói: “Trưởng lão có gì cứ hỏi, không cần thiết phải nghi kỵ như thế.”

Nghĩ đến đây, đôi mắt Hồng Thiên Quang khẽ nheo lại. Từ trong đồng tử bay ra một đạo công kích tinh thần vô hình. Chỉ thấy không gian thoáng vặn vẹo nhắn thẳng về phía Nhạc Thừa Chí.

Hồng Thiên Quang là nhi tử độc đinh của ông, vì thế việc chú trọng nuôi dưỡng là điều dễ hiểu, chưa kể đó còn cả thiên phú hơn người của hắn. Chính vì có một đứa con như vậy nên lần thi đấu này mới đích thân Tông chủ Hồng Quân xuất tông hộ tống.

“ Ha ha. Cũng không có gì lớn lại. Tại hạ chỉ thắc mắc tinh thần lực của quý công tử đạt tới Thần Chiếu khi tu vi mức nào mà thôi.”

Sau khi Mạc Thiên Sinh trở về võ đài của mình, bình phán lên tiếng tiếp: “Trận đấu cuối cùng của đệ tử ngoại môn. Hồng Thiên Quang của Thiên Khôi Tông đấu với Nhạc Thừa Chí. Mời lên đài.”

“Ha ha. Công pháp tu dưỡng tinh thần lực của Thiên Khôi Tông quả thật danh bất hư truyền. Nay quý công tử thiên phú hơn người, vượt quá mong đợi thật sự là một chuyện đáng mừng.”

“Các ngươi nhìn thấy chứ? Mạc sự đệ một chưởng đánh bay Lữ Nhất Khánh xuông đài.”

Mọi người ào ào đưa tay chúc mừng, Hồng Quân thấy vậy liền ôm quyền đáp lễ, bộ mặt vô cùng vui sướng.

Bình phán còn đang rung động bởi Mạc Thiên Sinh vượt cấp chiến thắng lại lần nữa kinh hãi trước Ý Niệm Trùng Kích của Hồng Thiên Quang. Cũng may đây là trận ý đấu, hắn đã nương tay nếu không bây giờ Nhạc Thừa Chí chỉ là một cái xác không hồn.

“An nghỉ cái đầu ngươi. Có lòng tin vào ta một chút có được không?”

“Sớm an nghỉ nhé.” Hồ Lam Khanh thành tâm cúi đầu.

Mạc Thiên Sinh nghe vậy, gương mặt trở nên nghiêm túc lên: “Chúc ngươi lành lặn.”

“Gì kia. Chỉ lườm một cái mà Nhạc sư huynh đã b·ất t·ỉnh á?”

Vân Nham nghe bình phán gọi tên mình liền đứng dậy, chiến khí không kiềm được bộc phát ra bên ngoài tạo thành một luồng lam quang ánh kim. Hắn không chút do dự phi thân về phía sân đấu chữ Thiên. Một thân tu vi Thần Chiếu lục trọng bành trướng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phía bên này, Hoàng Nam đồng dạng nhảy ra. Mỗi khi cơ thể rơi xuống, không trung lại giống như ngưng thực để hắn làm bàn đạp an toàn hạ thân tại hướng đối diện của Vân Nham.

Bên dưới khán đài, Nhạc Thừa Chí quay sang Mạc Thiên Sinh nói: “Cầu chúc cho ta đi.”

Trong khi đó, các đệ tử tham gia thi đấu đều kinh ngạc đến ngây người. Còn các trưởng lão thì đứng lên, không thể tin tưởng nhìn một màn ấy.

Đi xuống khán đài, Hồng Thiên Quang lướt mắt nhìn Mạc Thiên Sinh khẽ lẩm bẩm: “Thấy rồi chứ. Ta đây mới là thiêu kiêu thật sự.”

Hoàng Nam cười khổ trước chiến ý của đối phương.

Nhìn hai đệ tử đều đã vào vị trí, bình phán lần nữa lên tiếng: “Cả hai đều đã chuẩn bị xong. Ta tuyên bố, trận đấu bắt đầu.”

“Trận đấu này, Hồng Thiên Quang thắng.”

“Ha ha. Khi ấy chẳng qua là Vân huynh bất cẩn nên ta mới may mắn thắng nửa thức. Đừng có ghi nhớ như vậy chứ.”

Cho nên khi nghe trưởng lão của Thánh Hoả Sơn thắc mắc ông ta liền tự hào nói: “Không giấu gì. Đứa nhỏ này từ nhỏ được chú trọng bồi dưỡng, ăn không ít thiên tài dược bảo nên tinh thần lực mới đột phá tới Thần Chiếu Cảnh khi đạt ngưỡng Đoán Cốt cửu trọng.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 296: Thiên Tài