Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 156: Hắc Ảnh Quỷ Dị

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 156: Hắc Ảnh Quỷ Dị


Băng thuẫn tan vỡ, Tử Huyền bị quyền phong tập kích, cả cơ thế chấn động kịch liệt đến thổ huyết. Nàng không thể nào tin tưởng với lực lượng của bản thân cư nhiên không thể chống đỡ nổi một kích kia.

“Không xong rồi.”

“Đừng quá bận tâm về chuyện đó. Như sư phụ đã nói. Bọn họ là thiên kiêu, chỉ có thiên kiêu mới so bì được. Chúng ta tuy mạnh hơn đồng trang lứa một chút nhưng trước thực lực kia chỉ tổ mất mặt mà thôi.” Tử Uyên cười khổ sau đó đứng dậy.

Suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu của Tử Uyên và Tử Huyền chính là như vậy. Vốn dĩ các nàng vô cùng tự tin vào thực lực của bản thân. Thời gian vừa nãy cầm hòa với Mạnh Tiểu, các nàng luôn đinh ninh rằng nếu ở trạng thái toàn thịnh thì một mình cũng có thể xử trí.

Tử Huyền kêu lên một tiếng muốn chạy lại ứng cứu, có điều lúc này một đoàng hắc vụ đen sì tựa như đầm lầy dơ bẩn xuất hiện dưới chân nàng. Bằng mắt thường nàng vẫn có thể nhận ra nó đang phi tốc hội tụ thành hắc ảnh không rõ nhân dạng thế nào nhưng khí thế cực kỳ khủng bố.

Tử Huyền nhớ lại một màn vừa rồi, gương mặt liền ngưng trọng nói: “Sư tỷ nói rất đúng. Chỉ riêng hắc ảnh quỷ dị kia cũng có lực lượng và tốc độ ngang ngửa Thiên Huyền rồi. Nếu hắn là đệ nhị nhân thì không biết đại đệ tử của Hủ Thi Tông còn khủng bố đến mức nào.”

“Chẳng lẽ hắn không sợ chúng ta đổ thừa tội g·iết Khương Tử lên đầu hắn?”

Nương theo âm thanh của Mạnh Tiểu vang lên, từ bên trong quan tài bỗng dưng bay ra một đạo hắc tuyến. Tốc độ của nó nhanh đến nỗi Tử Huyền chỉ nghe vèo kèm theo thanh âm xé gió chứ chẳng thể bắt kịp thân ảnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vẫn là để hắn nhìn ra.” Tử Uyên lắc đầu.

“Sư tỷ…”

Mạnh Tiểu không nói gì hơn mà qua đầu thi triển bộ pháp rời đi. Thế thân và quan tài theo đó cũng hóa thành hắc tuyến theo sát phía sau.

Nếu như đối phương là một đệ tử tầm thường trong Hủ Thi Tông thì có lẽ nàng còn không biết. Vậy nhưng Mạnh Tiểu, đệ tử mạnh thứ hai của Hủ Thi Tông từng g·iết cả ca ca ruột thịt rồi luyện hóa xác c·hết thì lại khác. Bất quá, không ai biết diễn biến thực sự là như thế nào, chỉ nghe đồn rằng khi ấy Mạnh Tiểu tu vi chỉ mới vừa đạt tới Đoán Cốt còn ca ca của hắn đã là Thiên Huyền cao thủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thế nhưng không, hắc ảnh kia bị tấm võng bằng vải bắt lại lại giống như nước thẩm thấu qua khe hở khiến linh bảo của Tử Huyền không cách nào bắt lại được.

“Không biết nữa. Nhưng chắc chắn phần thua sẽ nhiều hơn.”

Thế nhưng sau khi chứng kiến một màn này, cảm thụ qua hắc ảnh quỷ dị kia liền làm Tử Uyên và Tử Huyền trở nên mông lung.

Mạnh Tiểu cười khẽ rồi lắc đầu: “Đương nhiên ta sợ Hợp Hoan Tông nhưng không hề sợ hai người cáo tri. Việc để mỗi tông cử ra một đệ tử tới đây lần này đã được âm thầm cho phép đấu đá rồi. Tử hỏi Tuyết Tinh Xà lợi hại như vậy, ai dám chắc mỗi người đều sẽ có Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ đâu.”

“Đi thôi. Trở về Hợp Hoan Tông. Nơi đây không còn ý nghĩa để chúng ta dừng chân nữa rồi.

“Ngươi thắng rồi.”

“Vậy ra đây chính là nội tình của Hợp Hoan Tông ư?”

“Không thể tổn phí thời gian được nữa.”

Nhưng không, ngay khi đại đao sắp sửa chém xuống, thế thân đột ngột xoay tay, từ lưỡi đao biến thành mặt đao tác động lên cơ thể của Tử Huyên.

Trong lúc nguy cấp, Tử Huyền lập tức đưa tay kết ấn. Ti thao lần nữa nở rộng hóa thành tấm vỏng bao bọc hết thảy hắc ảnh kia.

Ầm!

Có điều, giờ khắc này gương mặt của cả Tử Huyền và Tử Uyên đều trở nên ngưng trọng.

“Nếu như hắn dùng nó ngay từ đầu thì liệu không b·ị t·hương ta có địch lại hay không?”

Trong khi Tử Huyền còn đang kinh hãi thì Mạnh Tiểu đã phất tay điều khiển thế thân chớp mắt luồng ra phía sau. Thanh đai trên tay phát ra âm thanh chói tai đồng thời chém xuống.

Mạnh Tiểu bước ra cùng với gương mặt ngây thơ nhưng Tử Huyền biết đằng sau vẻ hồn nhiên ấy là một kẻ sát lục vô số, lấy xác người luyện chế làm niềm vui.

Phía bên kia, Tử Huyền thành công đẩy lùi Mạnh Tiểu, trong lòng trở nên an ổn lại. Ít nhất thì hiện tại nếu liên thủ với sư tỷ Tử Uyên của mình thì vẫn có cơ hội đánh bại đối phương.

“Mạnh Tiểu chính là biết được điểm này nên đã âm thầm tính kế hết thảy. Hắn dùng Kim Thiền Thoát Xác rồi lại Dĩ Tật Đãi lao mục đích đánh bại chúng ta c·ướp lấy Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ theo các ít tốn sức lực nhất. Hắn biết chỉ cần không g·iết chúng ta thì Hợp Hoan Tông sẽ không truy cứu làm gì.”

Chương 156: Hắc Ảnh Quỷ Dị

“Kia… Kia là cái đồ quỷ dị gì?”

Nghe Tử Huyền hỏi vậy, Tử Uyên liền lắc đầu: “Chuyện đó thì đáng bận tâm sao? Vạn Độc Môn tính là cái thá gì trước Hủ Thi Tông cơ chứ? Dù gì cũng chỉ g·iết một tên đệ tử mà thôi. Cho nên tỷ mới nói, tên Mạnh Tiểu này là một kẻ có đầu óc, biết phân biệt nặng nhẹ mà hành động, lại còn ẩn tàng rất sâu.”

“Nếu không phải còn có việc khác phải làm thì ta cũng không đến mức này đâu.”

Tuy là đã giữ được tính mạng nhưng Tử Huyên vẫn không tránh khỏi bị trọng thương. Băng giáp trên cơ thể hoàn toàn tan vỡ tạo thành vô số điểm sáng rơi xuống mặt đất, máu tươi trong miệng trào ra không ngừng.

Hắc ảnh kia vừa mới xuất hiện liền nắm chặt tay tung ra một quyền.

Tử Huyền tuyệt vọng chỉ có thể mong chờ băng giáp trên thân thể đủ cứng cáp để chịu đựng một đòn kia mà thôi. Có điều nàng biết đó chỉ là sự tưởng tượng viễn vông, bởi lẽ kia là một món ma bảo cấp bốn nên sinh mạng này khó tránh khỏi bị tước đoạt đi.

Nói rồi, hắn để xuống dưới đất hai bình ngọc rồi nói: “Đây là cửu phẩm linh đan. Hai vị dùng nó liền có thể khôi phục ngoại thương đến bảy thành.”

“Thật đáng sợ!”

“Bởi vì tông môn muốn chúng ta lịch luyện đồng thời cọ sát với đệ tử của các tông. Việc có được Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ hay không phải dựa vào bản thân chúng ta chứ không phải danh tiếng của Hợp Hoan Tông.”

Tử Uyên đưa tay lau đi v·ết m·áu trên miệng đồng thời ném cho Mạnh Tiểu một chiếc chỉ giới.

Bất giác chảy xuống một giọt mồ hôi lại, Tử Huyền lơ đãng đưa tay lau đi, khóe miệng giương lên nụ cười gượng gạo: “Cuối cùng thì cũng chịu lộ diện rồi sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mạnh Tiểu đưa tay búng một cái. Chỉ thấy hắc ảnh kia hóa thành bóng đen rơi xuống mặt đất rồi giống như đang di động chui trở về bên trong chiếc quan tài.

Tử Uyên nhìn bóng dáng Mạnh Tiểu đi xa rồi giải thích: “Muội không cảm thấy lạ vì sao sư phụ và tông chủ chỉ cho phép hai người chúng ta đi lấy Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ thôi sao?”

Mạnh Tiểu ngẩng đầu nhìn bầu trời. Mây đen vẫn đang che phủ thương khung không cho chút ánh sáng nào chiếu xuống. Vậy nhưng, dựa theo phán đoán của hắn thì có lẽ trời đã gần sáng rồi.

Mà ngay sau đó, nàng kinh hãi quay đầu lại. Chỉ thấy Tử Uyên sau lưng bỗng dưng ngã gục xuống, trong miệng liên tục thổ huyết.

Thấy thế, Tử Huyền vội vàng bắt chéo tay, trước mặt càng là nhanh chóng ngưng tụ băng thuẫn chống đỡ.

Đúng lúc ấy, quan tài của Mạnh Tiểu lại lần nữa sáng lên. Từ bên trong, thân ảnh của một hài đồng chừng sáu bảy tuổi từ từ đứng dậy. Má hồng, đầu tóc trái đài tay chân đeo lục lạc rung lên cực kỳ vui tai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ầm!

Mạnh Tiểu bị lực phản chấn làm thân thể dội ngược trở về, mặt đất dưới chân lập tức xuất hiện hai vết rãnh kéo dài. Đến khi đứng vững, hắn lập tức dựng quan tài đồng thời kết ấn. Quang mang mãnh liệt nhất thời hình thành hộ chướng cản trở tám tấm hồng thải lao tới.

Thuận lợi trốn được một phen, Mạnh Tiểu lần nữa thối lui kèo dài khoảng cách. Hắn nhìn ti thao bị Tử Huyền thu lại, gương mặt mỗi lúc một ngưng trọng lên.

Tử Uyên không khách khí chụp lấy dùng một viên rồi ném bình còn lại cho Tử Huyền. Sau đó, nàng nhìn Mạnh Tiểu hỏi: “Ngươi không sợ bọn ta trở về Hợp Hoan Tông liền cáo tri mọi chuyện ư?”

Câu hỏi xuất hiện trong đầu nháy mắt bị Mạnh Tiểu bác bỏ: “Không phải. Cả hai nữ nhân này cùng lắm chỉ là đệ tử xuất sắc chứ chưa được liệt vào hàng ngũ thiên kiêu của Hợp Hoan Tông. Nếu chỉ với thực lực như vậy mà xếp vàng thứ hạng đầu thì có lẽ trước giờ ta đã đánh giá quá cao rồi. Có điều, cả hai liên thủ lại cũng là một vấn đề rắc rối.”

Thế thân nhân lúc ấy nhảy lên bắt lấy. Sau khi xem xét bên trong, Mạnh Tiểu liền đưa tay ôm quyền: “Đa tạ.”

“Sư tỷ. Hắn nói vậy là có ý gì?” Cho đến lúc này, Tử Huyền mới nghi hoặc hỏi lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 156: Hắc Ảnh Quỷ Dị