Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 143: Chủ Thượng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 143: Chủ Thượng


Trác Phàm bất giác nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt lấp lánh hào quang. Chỉ cần Tuyết Tinh Xà hơi động hắn sẽ lập tức thi triển Thuấn Di bỏ trốn.

Bất giác vỗ đầu một cái, Trác Phàm tự trách mình: “Đáng lí ta phải nghĩ tới. Chính vì sợ Ngưng Thần Nhũ bị lấy mất nên nó phải duy trì tỉnh táo.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Lạc muội muội. Ngươi đừng quá lo lắng. Con bọ sát kia muốn khôi phục cũng không nhanh bằng chúng ta đâu.” Tử Huyền nói.

Đáng nói nhất chính là ngay chính giữa của khoảng không kia, một đầu rắn với lớp vảy màu bạch ngọc đang cuộn tròn dùng đôi mắt xích hồng nhìn về phía này.

“Còn ai vào đây?” Khương Tử lập tức đáp lời, ánh mắt nhìn về phía một người.

Thế nhưng đối với linh thú thì lại khác, nhục thân của Tuyết Tinh Xà thuộc hàng cứng cỏi, đặc biệt là khung xương với những chiếc xương sườn mọc dài từ đầu tới đuôi. Chính vì thế cho nên khi nuốt Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ liền khí tốc độ khôi phục của nó nhanh gấp bội. Mà lại, nếu nó muốn thì có thể dùng một lượng lớn để khiến thực lực tăng mạnh.

Cứ như thế, lại đi sâu thêm vài chục trượng, Trác Phàm ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Tại đó có vài chục thạch nhũ chỉa xuống kèm theo giọt nước chảy róc rách tựa như những mũi lao tự nhiên đang chực chờ rơi xuống bất kì lúc nào còn có một ít ánh sáng nhàn nhạt toát ra.

Tất nhiên, lời lẽ của hắn vô cùng thuyết phục, đến mức ngay cả Hoàng Nam cũng khẽ gật đầu: “Nếu đứng ở từ xa quan sát thì hẳn sẽ không có gì nguy hiểm đâu.

Nói rồi, Tử Huyền liền tháo thắt lưng của mình đưa cho Lạc Thiến Thiến: “Ta đã đem ấn kí bên trong tạm thời ẩn đi nên muội có thể sử dụng tùy ý. Đừng lo, cho dù là linh thú cấp sáu cũng chưa chắc làm muội trọng thương đâu.”

Khi Trác Phàm bước tới chỗ ngoặc, trước mắt liền hiện lên hào quang chói mắt. Ở đó vô số thạch nhũ trắng tinh lại lấp lánh ánh sáng đang thay nhau chiếu rọi. Chúng từ dưới đất đâm lên như những cái cọc đầy màu sắc, lại có một ít từ trên trần chỉa xuống không theo bất kì một quy luật nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thạch động này tương đối sâu, lối vào càng lúc càng chật hẹp. Tuy nhiên, đó chỉ là so với hình thể của linh thú mà thôi, còn như Trác Phàm thì không hề đáng kể.

“Được rồi. Nếu như vậy mọi người tranh thủ nạp thổ khôi phục đi.” Tử Uyên vỗ vỗ tay đồng thời thu Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ vào trong chỉ giới.

Trái với nhân loại dùng nạp thổ và linh đan để khôi phục, linh thú như Tuyết Tinh Xà thì lại dùng cách ăn linh thảo và ngủ để tự mình chữa thương. Tuy nói sức sống của nó cao và khả năng hồi phục nhanh hơn so với con người nhưng chỉ trong điều kiện tự nhiên mà thôi.

“Phải đó Lạc muội muội. Tỷ tỷ sẽ cho ngươi thêm cái này để cho an toàn được chứ?”

Chính vì thế mà lúc vừa rồi, đám người Tử Huyên mới đánh cược hành động thêm một lần nữa.

“Đang giả vờ sao?” Trác Phàm thầm nhủ. Sau đó, hắn lập tức thi triển Thần Nhãn quan sát. Phát hiện trong cơ thể của Tuyết Tinh Xà vậy mà đang có một khối thạch đan phát sáng. Những đường hào quang hóa thành bạch ti truyền đi khắp cơ thể.

“Không ngươi thì còn ai? Tiểu nha đầu, trong lúc mọi người hành động, ngươi cùng lắm là tiêu hao linh bảo mà thôi, nguyên lực vẫn tương đối dồi dào. Trong khi đó chúng ta người thì b·ị t·hương người thì dùng bí pháp tiêu hao nhiều. Ngươi chính là người phù hợp nhất.” Khương Tử phân tích.

“Nhân lúc Tuyết Tinh Xà trọng thương, ta nên kiếm chút ít sau đó chuồng êm mới được. Đám trẻ kia nói không sai, đợi tới khi những linh thú khác phát hiện ra nó b·ị t·hương thì nơi này sẽ lại càng thêm hoảng loạn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trên gương mặt bất giác ngưng trọng, Trác Phàm biết điều này có ý nghĩa gì. Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ là kết tinh của linh khí trời đất, độ đậm đặc là không cần phải bàn. Nếu như đem nó nuốt vào cơ hồ một tu giả sẽ lập tức nổ tung.

Không ai có bất mãn gì. Nói chính xác hơn là tất cả đều không dám bất mãn. Nói cho cùng thực lực của Tử Uyên mạnh mẽ lại có thêm Tử Huyền nữa, mỗi một người trong này đều thân cô thế cô, chỉ có Hoàng Nam xem như miễn cưỡng đấu lại một người mà thôi.

Cách đó hơn trăm trượng, Trác Phàm im lặng quan sát hết thảy rồi ngụp đầu xuống biến mất trong màn đêm. Hắn cước bộ tới nơi thạch động sau đó len lén đi vào. Lúc này, bên ngoài cửa hang đã không còn linh thú canh giữ.

Trác Phàm co rụt tròng mắt. Hắn vốn nghĩ Tuyết Tinh Xà b·ị t·hương nặng như vậy thì phải rơi vào ngủ sâu để khôi phục mới đúng.

“Vậy ra đây chính là lý do mà không có linh thú nào bén mảng tới gần ư?”

“Tử Uyên tỷ tỷ. Ta biết tỷ rất muốn có Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ nhưng mà đừng quên trong thạch động kia chính là nơi linh khí cực kì dồi dào. Theo như muội thấy thì lúc Mạnh Tiểu tự bạo, Tuyết Tinh Xà chỉ bị ngoại thương mà thôi nếu phán đoán sai thời gian nó khôi phục thì chúng ta xong đời.” Lạc Thiến Thiến lo lắng nói.

“Ta liền biết có kẻ đột nhập nhưng không ngờ đó lại tiếp tục là tên nhân loại khốn kiếp.” Tuyết Tinh Xà nói chuyện với một ngữ khí bình tĩnh nhưng Trác Phàm biết ẩn chứa trong những lời ấy là sát ý thao thiên.

Trác Phàm hơi liếc mắt rồi trực tiếp đi qua. Cái hắn cần là Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ chứ không phải những tảng linh thạch kia.

Vừa suy nghĩ trong lòng, Trác Phàm vừa âm thầm bước tới. Đến khi vào được bên trong, hắn len lén nhón chân mà đi như một tên trộm.

Trác Phàm không hay phạm phải sai lầm như thế nhưng lần này thì lại khác. Khi xưa hắn ở Phàm Giới, dùng huyết mạch thánh thú để áp chế hết thảy linh thú cho nên không bận tâm đến những thứ nhỏ nhặt này, vì vậy mà giờ đây hắn mới thất sách.

Hiển nhiên, bởi vì nơi đây linh khí dồi dào, những thạch nhũ cũng vì thế mà tiêm nhiễm biến thành linh thạch, chỉ là vẫn còn tương đối thô sơ.

Lại thêm mười trượng, hào quang phía trước mỗi lúc một sáng lên khiến Trác Phàm càng thêm cẩn trọng. Chỉ một chút lơ là, hắn sẽ kinh động đến Tuyết Tinh Xà đang khôi phục.

Bất quá, sự việc lại không như Trác Phàm suy tính.

Chương 143: Chủ Thượng (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngay khi Tuyết Tinh Xà dùng cặp mắt đỏ ngầu quang sát Trác Phàm một lượt như để đánh giá thì bất chợt khựng lại. Toàn thân nó run rẩy sau đó cúi thấp đầu đến mức chạm đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ta á?” Lạc Thiến Thiến chỉ tay về phía mình đồng thời cảnh giác tăng mạnh.

Tình huống ấy khiến Trác Phàm bị kinh ngạc trong giây lát. Càng bất ngờ hơn là Tuyết Tinh Xà vậy mà mở miệng lên tiếng: “Chủ… Chủ thượng…”

Cái đầu chầm chậm nhấc lên, thân thể nó bê bết máu, trên lưng vẫn còn v·ết t·hương lộ ra phần xương trắng bóc. Vậy nhưng lúc này, Tuyết Tinh Xà phát ra ba động lại vô cùng mạnh mẽ, giống như thương thế kia hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến nó.

Lạc Thiến Thiến nhớ lại lúc Tử Huyền ăn trọn một đòn quật đuôi của Tuyết Tinh Xà nhưng không vấn đề gì lại nhìn chiếc thắt lưng trước mặt. Sau đó nàng nhận lấy rồi dùng ánh mắt cảm kích nói: “Đa tạ Tử Huyền tỷ tỷ.”

“Hắn nói không sai. Chỉ cần cử một người canh gác, đợi cho bọn chúng trọng thương chúng ta liền hành động là được.” Khương Tử nói.

Trong lúc Lạc Thiến Thiến còn mơ hồ chưa hiểu điều này có ý gì thì Hoàng Nam ghé tai giải thích: “Trước kia thế nào ta không biết nhưng hiện tại Tuyết Tinh Xà đã bị trọng thương, thực lực giảm mạnh, chính vì thế sẽ có không ít linh thú tìm tới nơi này làm phiền. Chúng ta chỉ việc ở ngoài mà xem bọn chúng tự mình tàn sát lẫn nhau rồi làm như ông đắc lợi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 143: Chủ Thượng