Thánh Giới Chi Chiến
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 142: Thoát Thân
Khương Tử kinh hãi quay lại. Dưới làn mưa đá kia, cho dù bộ pháp hắn thần kì tới đâu cũng khó lòng né tránh toàn bộ. Thế là trong mắt lộ ra quả quyết, hắn dùng một tay kẹp chặt Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ, tay còn lại xách cổ của Tầm Bảo Thú.
“Đây là âm thầm trả thù việc ta g·iết Tầm Bảo Thú sao? C·hết tiệt cái đồ tiện nhân nhỏ nhen.” Khương Tử phun phun vài khẩu nước miếng cho bớt đi cảm giác dơ bẩn trong miệng rồi chửi thề trong lòng. Chỉ tới khi nhìn thấy khối Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ còn nằm an toàn trong ngực, gương mặt của hắn mới hòa hoãn lại đôi chút.
Vù!
Thế là, dưới sự uy h·iếp của Tử Huyền, Tuyết Tinh Xà phải trở về thạch động ngăn chặn. Hoàng Nam nhân cơ hội đó khống chế khôi lỗi mang theo Tử Huyền an toàn rất lui. Cứ như thế, toàn bộ mọi người đều đã rời khỏi thạch động chỉ trừ Mạnh Tiểu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đúng thế. Sau này ta không thể trông mặt mà bắt hình dong được.” Lạc Thiến Thiến nói thêm.
Khương Tử la lớn một tiếng đồng thời cắn c·hặt đ·ầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi. Tiếp theo sau, khắp cơ thể hắn cơ hồ dâng lên một đoàng huyết khí tốc độ vì thế mà tăng lên đáng kể.
“Khốn kiếp. Ngưng Thần Nhũ của ta.”
“Phải đó. Ta còn chưa tính sổ Khương công tử vì đem Tầm Bảo Thú của ta làm khiên thịt đấy.”
Ở một phương diện khác, sau khi rời khỏi Thạch Động, Tử Uyên, Tử Huyền, Hoàng Nam, Lạc Thiến Thiến và cả Khương Tử đều hội tụ lại một chỗ. Gương mặt ai nấy lúc này đều trắng bệch, tuy nhiên dáng vẻ hưng phấn là điều không thể tránh khỏi.
Tuyết Tinh Xà trở lại thạch động, nhìn về phía bốn người rời đi mà đôi mắt long sòng sọc. Trận chiến tối hôm nay, thân thể của nó b·ị t·hương không ít chỗ, đặc biệt là lúc nhân loại kia tự bạo. Động tác này vô cùng bất ngờ khiến nó chẳng thể nào kịp phòng hộ hoàn chỉnh. Mà lại, không chỉ b·ị t·hương còn mất đi một khối Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ khiến tâm nó như đang rỉ máu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đầu linh thú nhỏ bé còn chưa kịp kinh hãi thì thân thể đã bị Khương Tử bắt lấy làm khiên chắn. Không cần nói cũng biết cảnh tượng tiếp theo sẽ kinh khủng như thế nào.
Ầm!
“Ngược lại là có thể đấy.”
“Hay là chúng ta làm thêm một lần nữa đi.” Tử Huyền đề nghị.
Ngay lập tức, Tuyết Tinh Xà trực tiếp bỏ qua Tử Huyền mà xông thẳng tới nơi Khương Tử đang bỏ chạy. Đôi mắt của nó vốn dĩ đã đỏ ngầu bây giờ lại ngập tràn sát ý trông càng thêm đáng sợ.
Trước những lời nói kia, Khương Tử vô cùng ủy khuất: “Bộ ta nói có gì không đúng sao chứ?”
“Mẹ nó. Còn không mau giúp một tay.”
Thế là, dưới việc mang Tầm Bảo Thú ra chống đỡ, Khương Tử né tránh hầu như mọi nơi yếu hại, chỉ có trên vai và khớp chân bị cắt đứt một đường sâu khiến máu tươi trào ra mà thôi.
Tuyết Tinh Xà vừa nhìn đã nhận ra ngay nên không khỏi rống lên giận dữ. Đó chẳng phải là Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ mà nó cất công canh giữ bấy lâu hay sao?
Sau khi hô lên vài câu, Tuyết Tinh Xà không có ở dưới hồ nước mà chui vào bên trong thạch động. Trên thực tế, cả hồ hay thác nước giờ khắc này chỉ đều là một mảnh hỗn độn, đất đá lởm chởm, hàng đống hố sâu, rãnh mương đều đang động nước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vết thương trên người mặc dù nhiều vô số kể nhưng trong lúc bây giờ Tuyết Tinh Xà đã không lo được nhiều đến thế nữa. Lấy tốc độ của nó, chỉ trong nháy mắt đã tới ngay trước mặt của Khương Tử sau đó há mồm nuốt chửng.
“Ngươi im mồm.”
Tầm Bảo Thú tức thì hóa thành khiên thịt, máu tươi tung tóe bắn ra khắp khuôn mặt băng lãnh của Khương Tử. Thế nhưng trong mắt hắn bây giờ chỉ có sinh tồn chứ làm gì có thương cảm.
“Đáng c·hết. Đáng c·hết!”
Thấy cảnh này, Khương Tử vốn đang vui vẻ vì thoát nạn lại lần nữa hoảng sợ vừa bỏ chạy vừa la lớn: “Tử Uyên tiên tử, mau giúp ta một tay.”
“Không được. Tuyết Tinh Xà rất lợi hại, huống hồ Mạnh Tiểu đ·ã c·hết, chiến lực tiên phong của chúng ta rớt xuống một mảng lớn.” Lạc Thiến Thiến lắc đầu liên tục. Nàng không ưa những loại mạo hiểm như thế này.
“Vù!”
“Không thể không nói, hắn tuy là một tên tu giả ma đạo nhưng tính tình rất được.” Hoàng Nam bất đắc dĩ thở dài. Hắn không thể nào quên được hình ảnh Mạnh Tiểu nổ tung trước mắt để đả thương Tuyết Tinh Xà.
Biết rằng không truy đuổi được nữa, Tuyết Tinh Xà chỉ có thể quay lại tìm Tử Huyền t·ấn c·ông. Một khối Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ dù quý giá nhưng chưa phải là toàn bộ bên trong thạch động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 142: Thoát Thân
Tử Uyên trong mắt lóe lên lục quang, cánh tay lập tức nhấc lên. Ngay thời khắc ấy, dưới chân Khương Tử thình lình xuất hiện vòng xoáy.
Ầm!
Khương Tử lùi ra sau một bước giống như bị áp lực đè nén. Nhưng rồi hắn tháo chỉ giới ném xuống mặt đất hừ một tiếng nói: “Ngươi làm như ta muốn ôm nó lắm vậy. Chỉ giới của ta không biết vì cái gì bị hỏng, khi vào trong thạch động không cách nào bỏ vào được.”
Trong lúc bầu không khí đang lắng đọng thì một giọng nói bất mãn vang lên: “Các ngươi có thôi đi không. Mạnh Tiểu c·hết mà thôi, có gì mà ngồi bục mặt như thế, nếu không chia Ngưng Thần Nhũ thì ta lấy hết đây.”
Vậy nhưng, Khương Tử đã nhanh nhưng Tuyết Tinh Xà lại càng nhanh hơn. Cái đuôi lúc nãy vừa mới đập xuống mặt đất tạo thành một rãnh mương lần nữa nhấc lên. Vô số đá vụn tựa như thạch vũ lao đi với tốc độ chóng mặt.
Đúng lúc này, Tử Uyên đột nhiên gật đầu rồi nói: “Tuyết Tinh Xà bây giờ có lẽ đã bị trọng thương. Với tình trạng của nó muốn khôi phục thì ít nhất phải mất mười ngày, nếu chúng ta t·ấn c·ông sớm hơn thì tỉ lệ thành công tương đối cao.”
Phía bên này, Tuyết Tinh Xà không cam lòng gào thét truy đuổi. Có điều khi được nửa đường, nó đột ngột quay lại. Chỉ thấy nơi đó, Tử Huyền đang muốn lao vào bên trong thạch động.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều trầm mặc chú ý. Một lát sau, Tử Huyền nhịn không được nhìn Khương Tử hỏi: “Ta nói Khương công tử này. Không phải là ngươi giấu diếm bớt rồi đấy chứ? Tại sao chúng ta câu thời gian nhiều như vậy nhưng ngươi chỉ mang có một khối thôi?”
Khương Tử đang núp bên dưới một mỏm đá thầm kêu một tiếng không hay rồi vội vàng đạp bộ bỏ chạy.
“Huynh nói không sai. Sao trên đời này lại có hai loại ma đạo tu giả khác nhau một trời một vực đến như thế.”
“Đúng thế. Có điều Mạnh Tiểu công tử…” Tử Uyên thương tiếc nói.
“Thật quá kích thích.” Tử Huyền không nhịn được nói.
Tác: Luyện linh (bảo) sư sẽ đổi thành luyện khí sư.
Trong bóng tối, hình ảnh Khương Tử cùng Tầm Bảo Thú trên vai hiện ra không quá rõ ràng. Bất quá, trước ngực hắn lúc này là một khối đá trắng sáng tựa như một chiếc răng nanh đứt gãy. Mà lại, linh khí từ nó tỏa ra vô cùng nồng hậu kèm theo hào quang ẩn hiện càng chứng minh lý do vì sao đây là một món bảo vật không hề tầm thường.
“Nếu chỉ có một khối Ngưng Thần Nhũ thì làm sao mà chia được. Muốn đột phá tinh thần lực cảnh giới Thần Chiếu thì mỗi người ít nhất phải được một khối như thế này.” Hoàng Nam nhăn nhó nói.
Âm thanh chấn động vang lên kèm theo là một cái hố sâu đến vài trượng. Cái miệng lớn của Tuyết Tinh Xà lập tức nghiền nát tất cả những gì nó vừa ngoạm vào vậy nhưng bóng dáng của Khương Tử lại chẳng thấy đâu.
Toàn thân Tuyết Tinh Xà nhất thời phát ra hào quang. Giống như một loại cộng hưởng quỷ dị, cách đó vài trượng vậy mà cũng có ánh sáng tương tự.
Âm thanh tựa như xé gió, tiếp theo là một đạo hắc tuyến bất ngờ từ bên trong thạch động bay ra.
“Nhân loại c·hết tiệt. C·hết tiệt. C·hết tiệt.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoàng Nam là một luyện khí sư nên lập tức đem lên kiểm tra qua. Hắn phát hiện phía trên chỉ giới vậy mà có một chỗ nứt vỡ làm không gian bên trong không cách nào mở ra được nên mới khẽ gật đầu xác nhận với mọi người.
Chỉ trong một cái chớp mắt, thân thể của Khương Tử đã chạy tới cách đó hơn trăm trượng. Tốc độ quá nhanh khiến hắn không kịp thích ứng thế là chúi mặt xuống đất như một cái lưỡi cày. Đợi tới khi đứng dậy thì khắp miệng hắn đều là bùn đất.
Cái đuôi to lớn đập ở trước mặt, Tuyết Tinh Xà giống như hung thú điên cuồng đuổi theo Khương Tử. Trong mắt nó lúc này chỉ có sát khí thao thiên, toàn bộ tinh thần lực đều bị nó dùng Ý Niệm Dò Xét khóa chặt vị trí của hắn.
“Đúng là mười người mới có một.”
Nghe Tử Uyên nói, Khương Tử liền đem Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ ở trong ngực đặt xuống.
Tuyết Tinh Xà phát hiện nhân loại kia còn sống, thế là lần nữa gào thét mà trường tới. Cái đuôi của nó lúc này giống như một mái chèo cắm sâu xuống lớp đất đá cứng cỏi mượn phản lực mà đi.
“Được rồi. Chúng ta đừng nói thêm nữa. Tiếp theo nên chia chiến lợi phẩm đi thôi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.