Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 135: Chính Tà Gặp Nhau

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 135: Chính Tà Gặp Nhau


Nữ tử còn lại thì mang một bộ váy dài, chân váy chạm đất giống như một cái đôi phượng đang xòe ra. Trên người còn mang bộ chiếc áo th·iếp thân che đi phần lớn da thịt.

Nói rồi, Tử Uyên vội vàng nhún người. Thế nhưng Khương Tử đã vội vàng ngăn lại, trong lòng càng thêm khó chịu.

Vậy nhưng đúng lúc này, hắn chợt cảm nhận được hai đạo ánh mắt giống như ẩn chứa nộ khí xuyên qua thân thể của mình khiến cho hắn bất giác run lên.

“Này. Ngươi nhanh cái chân lên được không? Đừng để các vị mỹ nhân chờ đợi.” Mạnh Tiểu chợt quay lại bức xúc nói.

“Còn không phải là vì các ngươi gây ra sao?”

“Đại ca à, cho xin đi. Hình như ta mới là người bị ngươi kéo chân ấy. Sao không thu hồi cái thế thân rồi tự mình cước bộ cho nhanh chứ? Ách…!”

Lạc Thiến Thiến đi tới, hai tay đặt chồng lên nhau để ở bên eo sau đó hơi nhún người: “Muội là Lạc Thiến Thiến của Hoàng Dược Cốc. Ra mắt hai vị tỷ tỷ.”

Hoàng Nam cũng không hề kém cạnh. Ngay khi đối phương vận khí hắn cũng nhanh chóng thôi động nguyên lực. Chiếc quạt trên tay phát ra bạch quang sáng chói, từng chữ viết bên trên giống như có linh tính không ngừng nhảy nhót.

Phía bên kia, Mạnh Tiểu vừa mới đến liền đặt chiếc quan tài xuống sau đó nhìn hai mỹ nữ trước mặt cười khẽ một tiếng rồi mới mở lời: “Tại hạ là Mạnh Tiểu của Hủ Thi Tông, đã để hai vị mỹ nữ chờ đợi lâu.”

“Ầm!”

Đúng lúc này, một giọng nói trầm bổng vang lên từ đằng xa. Bốn người quay mặt nhìn lại liền thấy có hai bóng người đang đi tới.

Khương Tử vừa muốn nói gì thêm để phản bác nhưng chợt phát hiện Mạnh Tiểu vậy mà đã cách hắn chừng trăm trượng đang quay lại hối thúc: “Còn không nhanh lên.”

“Muốn c·hết!”

Hoàng Nam quay lại, không hề né tránh ánh nhìn của Khương Tử mà đáp: “Nếu không phải ngươi đem cả một ngôi làng mới dựng tàn nhẫn g·iết người thì ta và Lạc cô nương có cần ở lại đó trị thương hay không? Cả một cái tửu điếm đều loang lổ v·ết m·áu, huyết nhục tung tóe. Ngay cả n·ạn n·hân không chút tu vi đến gần đều bị độc tố làm cho thụ thương.”

Thấy vậy, Tử Uyên và Tử Huyền cũng đồng thời đáp lễ, thái độ so với khi gặp Khương Tử còn niềm nở hơn mấy phần.

Khương Tử co rụt tròng mắt vội vàng muốn lùi lại né tránh. Hắn chẳng qua chỉ là không muốn mất mặt nhưng tu vi của bản thân so với Hoàng Nam vẫn còn kém một mảng lớn thì sao là đối thủ được chứ. Độc kỹ có thể lợi hại nhưng nếu dùng nguyên lực phụ thể thì còn lâu mới bị thụ thương. Huống hồ, xa xa đó còn có một Lạc Thiến Thiến của Hoàng Dược Cốc.

Theo sau Mạnh Tiểu là Khương Tử đang ngậm trong miệng một cọng lau, đôi mắt láo liên nhìn xung quanh cực kỳ thoải mái. Mà phàm là những nơi hắn đi qua, mặt đất dưới chân liền tức thì khô héo.

Một đạo là Lạc Thiến Thiến, đạo còn lại hiển nhiên là Hoàng Nam. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khương Tử thầm kêu không hay một tiếng. Có điều khi tầng ba động kia của Hoàng Nam ập tới trước mặt liền hóa thành cơn gió tản mát tán khai.

Mà lời kia vừa dứt, toàn thân của Hoàng Nam tức thì bốc lên khí thế kinh thiên, một luồng uy áp vô hình đập thẳng vào mặt của Khương Tử khiến hắn cảm thấy ngưng nghẹt thở.

Cách thạch động nơi Tuyết Tinh Xà trấn thủ không xa có hai nữ tử đang ngồi đả tọa. Nghe tiếng bước chân, hai nàng đều đồng loạt mở mắt đứng dậy.

Nói xong nàng còn không quên liếc xéo Khương Tử một cái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sáng hôm sau, Mạnh Tiểu vác trên vai chiếc quan tài đựng chân thân của mình bước từng bước nặng nề. Thổ nhưỡng ở đây tương đối mềm xốp nhưng nhờ có rễ cây chằng chịt mới không bị trượt xuống.

“Ngươi…”

“Ách. Tử Uyên cô nương quá lời.”

“Ta không thích con mắt của ngươi. Khôn hồn thì thu lại mấy tia d·â·m ý kia lại, nếu không ta liền móc chúng ta.”

Mà Khương Tử nghe được, trong lòng thầm run lên một cái. Hắn vốn nghe rằng mỹ nữ của Hợp Hoan Tông là vưu vật, vừa yểu điệu vừa thùy mị chứ nào có phải giống như thế này.

“Đừng nhìn ta chòng chọc vậy chứ? Ngươi nên trân trọng đôi mắt của mình thì hơn.” Mạnh Tiểu cười cười nói.

Hoàng Nam theo đó thu hồi ba động rồi lạnh lùng nhìn Mạnh Tiểu hay nói chính xác hơn là chân thân của hắn bên trong chiếc quan tài.

“Là do bọn chúng tự chuốc lấy thôi. Ai bảo chúng lại có ý đồ với lão tử, cho dù c·hết vạn lần cũng xứng đáng.” Khương Tử nhún vai một cái, rất lấy làm vinh hạnh nói ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoàng Nam vừa đến nơi liền tạo thế bao quyền, thân thể hơi cúi xuống một chút rồi nói: “Tại hạ là Hoàng Nam của Thiên Khôi Tông ra mắt hai vị tiên tử.”

Khương Tử khẽ gầm một tiếng, tu vi toàn bộ tán khai, dưới chân càng là xuất hiện tử vụ lan tràn, cỏ cây dưới chân hắn ngay lập tức hóa thành tro bụi.

Khương Tử cảm thấy bản thân vừa mới thất thế, sợ mất mặt bèn hất cằm về phía Hoàng Nam nói: “Thế nào?”

Một bộ vân đạm phong khinh kết hợp với vẻ ngoài xuất trần càng làm cho Hoàng Nam giống như đại mỹ nam hạ phàm. Nếu đem hắn so sánh với thế thân của Mạnh Tiểu hay Khương Tử thì càng khác nhau một trời một vực.

Nữ tử mang váy chân phương lườm một tiếng sau đó hoàn lễ rồi nói: “Muội muội này của ta tính tình ngay thẳng, có gì nói đấy nên mong lượng thứ cho. Nếu có gì không phải thì Tử Uyên xin thay mặt Tử Huyền tạ lỗi.”

Khương Tử đảo mắt nhìn sang xung quanh sau đó nói: “Có vẻ như ta và Mạnh Tiểu huynh không phải là người trễ nhất thì phải. Chẳng phải lũ danh môn chính phái luôn nói rằng bản thân là người giữ chữ tín hay sao? Vậy mà giờ này còn chưa có xuất hiện nữa.”

Người thứ nhất thân mặc xiêm y tử sắc dài xuống quá gối, phần dưới xẻ rãnh lộ ra đôi bàn chân thon dài trắng như bạch ngọc, vòng eo tinh tế dùng ti thao (thắt lưng) buộc lại để cho phần ngực sung mãn nhô lên đồng thời để lộ đường cong vừa mềm mại vừa thu hút.

Người lên tiếng là nữ tử mang xiêm y tử sắc. Giọng nói của nàng có phần chanh chua nhưng lại vô cùng thẳng thắng.

“Quả nhiên không thể chỉ nghe theo lời đồn mà.” Khương Tử thầm nghĩ.

Tử Uyên đi tới nắm lấy tay Lạc Thiến Thiến cười hì hì: “Vẫn là nhìn nữ nhân thuận mắt hơn nhiều.”

Trong giây lát, Khương Tử liền phân biệt thiệt hơn nên vội vàng né tránh. Vậy nhưng lúc này, mặt đất dưới chân hắn chợt giống như keo dính đến mức bản thân muốn lùi lại đều không được.

Theo sau hắn, Khương Tử cũng đã đến nơi. Hắn nhìn hai nữ tử, dù đè nén hỏa khí trong người nhưng trong mắt vẫn không che giấu sự d·â·m tục của mình. Nếu đối phương chỉ là nữ nhân bình thường thì có lẽ giờ khắc này đã bị hắn thèm khát một phen thế nhưng hai người này lại là đệ tử của Hợp Hoan Tông, cho mười cái mạng hắn cũng không dám đụng vào, huống hồ hắn có thực lực đó sao?

Cuối cùng, Khương Tử đành phải ôm quyền nói: “Tại hạ là Khương Tử của Vạn Độc Môn.”

“So với Tử Huyền, Tử Uyên này lại càng lợi hại thêm một bậc. Cái gì mà tính tình ngay thẳng có gì nói nấy, rõ ràng là đá xéo khẳng định ta là một tên hám sắc. Đợi tới khi ta trở nên lợi hại thử xem hai người các ngươi có quỳ trước mặt ta mà rên rỉ hay không.”

Vậy nhưng, trước tình cảnh ấy, Hoàng Nam không có chút nào hoảng sợ, tu vi ầm ầm bộc phát hướng thẳng Khương Tử mà trùng kích. Ba động đáng sợ tựa như mũi tên xuyên qua toàn bộ khí tức mà đối phương phát ra.

Cùng với tiếng thét kia, chiếc quan tài thình lình bộc phát hào quang rạng rỡ. Mà thế thân của Mạnh Tử lúc này chợt lộ ra vẻ dữ tợn, trong mắt toàn bộ đều là huyết hồng, vô số phù văn bên dưới lớp da theo đó hiện lên.

“Hừ!”

“Dù sao cũng phải nhìn người quá cố một cái chứ người sống ai lại nhốt mình trong quan tài đâu.” Hoàng Nam không chút chịu thua đáp trả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mà Khương Tử giống như không phục liền nhìn Hoàng Nam hỏi: “Này. Ngươi nói do chúng ta mà tới trễ nghĩa là sao hả?”

So với Tử Uyên và Tử Huyền thì Lạc Thiến Thiến có phần non nớt, nhan sắc cũng không bằng. Thế nhưng khi nhìn vào dáng vẻ kia lại khiến cho người khác không tự chủ mà muốn tiếp cận.

Khương Tử bất lực vội vàng đề khí thi triển bộ pháp đuổi theo, trong lòng bực bội vô cùng. Vốn dĩ cả hai đã đến nơi từ lâu rồi nhưng không biết vì lí do gì Mạnh Tiểu lại muốn đi xung quanh một vòng làm tận bây giờ mới tới điểm hẹn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Sư muội.”

Tuy nghĩ là nghĩ vậy nhưng hắn nào dám thể hiện ra bên ngoài, trong lòng chỉ biết ghi nhớ điều này mà thôi.

Chương 135: Chính Tà Gặp Nhau

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 135: Chính Tà Gặp Nhau