Thí Tiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8 : Bia đá khảo nghiệm
Lâm Vũ Phỉ vẫn còn cảm thấy rất nghi hoặc nhưng thấy con trai nói vậy liền bỏ chuyện này sang một bên rồi không nhịn được mà đưa tay vuốt ve khuôn mặt tràn đầy vết sẹo kinh khủng của hắn, đau lòng nói :
Hắn vừa đi khỏi nhà thì Bạch Vĩ đã dẫn theo một đám thiếu niên tới, đồng thanh khom lưng, cúi người, hô lớn.
"Thiên phú của hắn sẽ là như thế nào đây... Không chừng còn cao hơn cả chúng ta... Nếu thế thì sau này gặp mặt ắt sẽ còn phải chào một tiếng sư huynh..."
"Mẹ, đừng sợ, con ở đây... Con ở đây, con đã tới rồi, đã về rồi đây..."
Cảm thấy Trầm Tranh bước tới gần thì lão giả liền mở mắt :
"Ngươi điên rồi, không thể hiện ra giá trị của mình, có được địa vị cao thì sao lấy được các loại tài nguyên? Làm sao có thể theo kịp bước tiến của kẻ địch để mà báo thù?Ngươi không muốn trở lại vị trí thiên tài tuyệt thế, vạn chúng chú mục như trước kia sao?"
Nói thì chậm mà thực tế lại rất nhanh, hai người âm thầm trao đổi chỉ diễn ra trong khoảnh khắc. Lúc này, quang mang nhợt nhạt mà bia đá phát ra vẫn đang chậm rãi di động về phía bậc thứ nhất, qua vài hơi thở thì nó cũng dừng lại rồi đứng vững.
"Xem ra tính mạng của ta vẫn còn rất quan trọng, chí ít là không phải loại mà lão có thể tuỳ tiện thay thế... Như vậy thì sau này ta có thể cân nhắc hành động một cách tuỳ ý hơn, không cần phải quá mức cố kỵ giống như trước kia..."
Sau đó, hắn liền đi một mạch tới chỗ khảo thí. Nơi này kỳ thực cũng rất đơn sơ, chỉ có một khối bia đá to lớn cùng một lão nhân đang ngồi ở bên cạnh mà xếp bằng tu luyện, hấp thu từng đạo linh khí như linh xà nhảy múa vào trong thân thể.
Trầm Tranh nghe giọng điệu cùng quan sát khuôn mặt của mẹ liền hiểu chuyện gì đang diễn ra. Có lẽ, do biến cố này quá lớn, thần trí của mẹ hắn không chấp nhận được nên đã cố gắng gạt bỏ, quên đi những ký ức đó để trốn tránh sự thật...
Trầm Tranh thấy vậy thì thoáng gật đầu rồi ra hiệu cho tất cả bọn họ lui đi.
"Chẳng lẽ... Kinh mạch của con đã..."
“Ha ha, rốt cuộc ta cũng không phải là kẻ phế vật nhất! Thiên phú của tên ma quỷ này còn thấp hơn cả ta!"
"Hôm qua con đi đâu mà mãi không về vậy, làm ta lo muốn c·h·ế·t... Ta đợi con mãi đến trưa... Sau đó thì... Sao ta không nhớ những gì đã xảy ra nữa vậy?
"Ha ha ha! Ta không phải là kẻ kém cỏi nhất, ta không phải!!! Ha ha ha, ta không phải... phế vật, kém cỏi nhất..."
“Mau nhìn, đúng là tên ma quỷ ở khu tạp dịch phía Đông đang khảo thí!”
Cứ thế, sau khi hai người trò chuyện thêm được một lúc rồi Lâm Vũ Phỉ đi nghỉ tiếp thì Trầm Tranh mới bắt đầu ra ngoài để tới chỗ khảo thí
"Ngươi... ngươi... ngươi..."
"Tranh nhi, con nói gì, ta không nghe rõ....”
Lâm Vũ Phỉ vô ý thức nắm chặt lấy bàn tay của hắn, lát sau mới từ từ mở mắt ra, dáng vẻ tràn đầy mệt mỏi : (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mục lão lên tiếng thông báo nhưng cũng chẳng có ai còn tâm trí mà để ý đến điều này khi quang mang nhỏ bé của Trầm Tranh trên bia đá đã khiến mọi người đều không nhịn được mà ôm bụng cười vang, trong đó có một tên đệ tử còn mừng rỡ như bắt được vàng :
"Xin lỗi, lại để cho con phải chịu khổ vì ta nữa rồi..."
Sáng sớm hôm sau, khi ánh ban mai vừa hé trên ngọn cây thì Trầm Tranh cũng đã thức giấc.
Từ hôm qua tới nay, dựa vào uy thế của Trầm Tranh thì hắn cũng đã thu nạp được thêm không ít người gia nhập dưới trướng, tất cả khoảng gần hai mươi người trong tổng số hơn trăm đệ tử tạp dịch ở nơi này.
Chương 8 : Bia đá khảo nghiệm
Lúc này, có một số đệ tử Ngoại môn rảnh rỗi cũng nghe được tin Trầm Tranh sắp khảo thí mà tìm tới.
"Không sai, vãn bối đã từng là một trong những thiên tài, những cây non cao lớn nhất ở trên thế gian này nhưng chẳng phải vẫn bật gốc như thường đó sao? Không trưởng thành hoàn toàn, sở hữu thực lực tuyệt đối thì thiên tài cũng chỉ như hoa trong gương, trăng trong nước, nhìn thì đẹp nhưng đụng nhẹ thôi cũng sẽ vỡ nát thành từng mảnh!"
“Được rồi, đừng nói nữa, mẹ cứ nghỉ... Mà đúng rồi, có chuyện này phải nói... Con đã tu luyện lại rồi!"
“Trầm Tranh, Thông Mạch cảnh nhất trọng, đủ tư cách!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hắn thực sự đã là Thông Mạch Cảnh nhất trọng?”
"Mẹ, con đã có thể tu luyện trở lại! Mẹ cũng không cần phải chịu khổ nữa! Con sẽ đưa mẹ tới một gian nhà sạch sẽ hơn, lớn hơn, ấm áp hơn nơi này nhiều lần!"
Khi thần trí đã thanh tỉnh được thêm không ít thì Lâm Vũ Phỉ đột nhiên cau mày tự hỏi, thần sắc vô cùng khó hiểu...
Tuy thế, Trầm Tranh vẫn tỏ ra thờ ơ như chưa nghe thấy gì, phải đến khi Cổ lão sốt sắng hỏi thêm mấy lần nữa thì hắn mới bình tĩnh đáp lại : (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ở phần màu xanh lam tổng cộng có chín bậc tương ứng với chín trọng của cảnh giới. Trong đó, sau khi rót linh khí vào, dựa vào quang mang mạnh hay yếu do bia đá phát ra còn có thể kiểm trắc được thiên thú của người tu luyện.
"Hôm qua tiết trời nắng nóng, mẹ làm việc quá sức, lại lo cho con nên đã ngất ra đấy..."
"Con về rồi... thật tốt quá..."
Không phải đi làm công việc tạp dịch nữa nên Trầm Tranh có đầy đủ thời gian để chữa trị thương thế rồi thu dọn nhà cửa. Được một lúc, khi hắn đã gần chuẩn bị xong tất cả như mọi ngày thì trên giường cũng truyền đến một giọng nói yếu ớt :
“Tiểu tử, ngươi đang làm gì vậy? Sao lại chắt lọc linh khí?”
“Để tay của ngươi lên, đem linh khí rót vào trong đó là được rồi...”
Trước kia, Thiên Thuỷ Môn đã từng xuất hiện trường hợp để cho quang mang của bia đá xông thẳng tới trời cao, phương viên một dặm sáng như ban ngày, là thiên tài trăm năm khó gặp một lần.
"Tranh nhi, Tranh nhi... Con ở đâu... Ta... đau quá... Đầu ta... đau quá..."
"Cổ lão, xin thứ lỗi cho vãn bối, lúc này để lộ thiên phú ra thì thực sự không được hay cho lắm..."
Trầm Tranh ngẩng đầu nhìn tấm bia đá trước mặt, bia đá tổng cộng có hai loại màu sắc, phía dưới là màu xanh lam, phía trên là màu đỏ. Màu xanh lam là khảo thí Thông Mạch cảnh, màu đỏ thì là dành cho Hóa Khí cảnh.
Trong khi mọi người vẫn đang bàn tán xôn xao thì Trầm Tranh cũng đã chậm rãi đưa tay đặt lên trên tấm bia đá. Khi hắn bắt đầu truyền linh khí vào đó thì Cổ lão ở trong thể nội bất chợt kinh hô :
Cho tới Trầm Tranh, trông thấy kết quả diễn ra y như trong dự liệu của bản thân thì không khỏi gật gật đầu.
Giọng nói của Cổ lão lúc này đã hoá thành những tiếng gào thét như từng đợt sóng lớn ầm vang, không còn vẻ ung dung, lạnh nhạt như thường ngày. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thât vậy sao?"
"Cung chúc Trầm Tranh sư huynh tiến vào Ngoại môn thuận lợi, tu luyện ngày càng tinh tấn hơn!"
“Bái kiến Mục lão, đệ tử Trầm Tranh may mắn đột phá tới Thông Mạch cảnh, hôm nay muốn tới đây khảo thí để có thể tiến vào Ngoại môn!”
Thái độ kiên quyết của Trầm Tranh khiến Cổ lão cũng chỉ có thể lầm bầm thêm một chút rồi im bặt...
Trầm Tranh thấy thế liền vội vàng chạy tới, nắm lấy tay của mẹ :
Trầm Tranh lau chút mồ hôi còn lấm tấm trên trán của mẹ mình rồi mỉm cười :
Nói tới đây, lại nhìn Trầm Tranh, Lâm Vũ Phỉ liền không cầm được nước mắt.
Trầm Tranh thấy vậy thì không khỏi thầm nghĩ : (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Được rồi, đến đây đi..." Mục lão ngẩng đầu nhìn về phía Trầm Tranh, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc gì.
Mặc dù đêm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện nhưng do đã thoát khỏi việc kinh mạch đứt gãy giày vò khiến hắn vẫn có thể ngủ ngon vô cùng, hôm nay thức dậy so với mọi khi là đã muộn mất mấy canh giờ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.