Thí Tiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7 : Giành lại tất cả
“Vậy thì quản sự Đường Vân đâu? Sao ta không thấy hắn xuất hiện ở đây?"
Nói rồi hắn liền ngoảnh đầu lại, hướng về phía của Trầm Tranh, giọng nói tràn đầy thân thiện :
“Vong Vũ sư muội hiểu lầm rồi, ta vốn đang luận bàn cùng vị sư đệ này mà thôi..."
“Thường sư huynh, huynh vẫn còn muốn động thủ hay sao?”
Cứ như vậy, sau khi hai người rời đi được một lúc thì Trầm Tranh mới bắt đầu nôn ra thêm ngụm máu rồi ngã vật xuống đất như con diều đứt dây. Chỉ là, vừa nghĩ tới tình trạng của mẹ thì hắn không khỏi gắng gượng bò dậy, lết từng bước tới bên cạnh giường nhỏ.
"Thường sư huynh quá khen, tiểu đệ bất tài, đã khiến huynh phải chê cười rồi..."
"Lần sau hai người hãy chú ý một chút, muốn luận bàn thì hãy tới Diễn Võ Trường, đừng có tuỳ ý động thủ ở đây..."
Hắn bát đầu dùng khăn ấm để lần lượt lau đi những thứ dơ bẩn vẫn còn đọng lại trên làn da trắng muốt của mẹ, lại chật vật đi thay nước thêm mấy lần thì mới xong. Trầm Tranh cũng cố gắng kiềm chế bản năng của cơ thể đang muốn vận dụng số linh khí ít ỏi còn lại để trị thương . Hắn muốn dành nó để xoa dịu những vết bầm tím, sưng tấy còn ở trên người của mẹ cho tới khi cả thân thể trở lại nguyên vẹn, không chút tỳ vết như ban đầu.
Có lẽ do lưỡi băng vô cùng sắc nhọn khiến nhát cắt rất gọn gàng nên không hề có chút đau đớn nào cả. Hơn nữa máu vừa chảy ra lại nhanh chóng bị hàn khí đóng băng nên Trầm Tranh chỉ thấy mát lạnh, so với những v·ết t·hương đang tàn phá trên người thì mơ hồ còn có phần sảng khoái, thư thái đến lạ thường.
Thiếu niên áo đen nghe vậy thì cũng tuỳ ý trả lời thay cho Trầm Tranh :
Thiếu niên áo đen nghe vậy chỉ nhếch miệng cười khẽ :
"Mọi thứ bị lấy đi..."
“Sau này có cơ hội, Thường sư huynh hãy cùng ta so tài một lần nữa... Đến lúc đó, sư đệ nhất định sẽ không để cho huynh phải thất vọng giống như ngày hôm nay.... ”
"Dù sao cũng là do huynh ra tay, phí tổn tu sửa nơi này cũng xin làm phiền Thường sư huynh bỏ ra vậy..."
"Tiểu tử, ngươi có cần ta giúp một tay không?"
"Vậy còn người phụ nữ kia thì..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong đầu của Trầm Tranh dần dần chỉ có băng tuyết cùng thân ảnh của cha xuất hiện nên hắn cũng không còn tâm trí nào mà để ý tới việc mảnh băng kia đã xuyên qua hạ thân của mình.
Lúc này, một vài đạo linh khí ẩn hiện cũng đã xuất hiện ở sau lưng của Trầm Tranh để đỡ cơ thể rã rời đang nằm liệt một chỗ của hắn đứng dậy. Theo đó, Trầm Tranh cũng cố gắng bám trụ vào một bên vách tường đã sớm đổ nát để đứng vững, sau đó hướng về phía người thiếu nữ kia, gật gật đầu :
Vẫn là âm thanh nhỏ nhẹ, dịu dàng kia phiêu tán trong không gian :
Vong Vũ chăm chú nhìn Trầm Tranh, thấy ánh mắt đạm nhiên như không có chuyện gì xảy ra của hắn thì cùng chỉ có thể nói thêm được một câu :
"Ha ha, sư muội nhắc thì ta mới nhớ, lúc huynh tìm đến đây thì hay tin tên tiểu tử Đường Vân kia đã xuống núi để mua chút đồ rồi, mấy ngày nữa mới có thể trở về..."
"Nguy cơ liên quan đến sinh tử thì xin tiền bối ra mặt một phen, còn lại, hãy để vãn bối tự mình giải quyết..."
Ngay khi mảnh băng đâm qua Trầm Tranh, khí thế không giảm, lại sắp xuyên thủng, phá nát cả căn phòng thì không biết vì sao, nó lại đột nhiên dừng lại rồi trực tiếp hóa thành từng đạo linh khí, phân tán ra bốn phía.
Chống người đứng dậy một cách khó khăn, nhìn thân thể gầy gò đó đang không có mảnh vải nào che thân nên Trầm Tranh liền cởi áo của mình ra, cẩn thận phủ kín khắp người nàng. Sau đó, theo bước chân xiêu vẹo cùng cơ thể tàn tạ liên tục ngã trái ngã phải thì mãi sau, Trầm Tranh mới có thể xuống dưới bếp để đem một chậu nước ấm lên.
Một thanh âm ôn hoà, nhẹ nhàng như gió thoảng vang lên, theo đó, một thiếu nữ cũng chậm rãi xuất hiện. Trên mặt của nàng bao phủ một tầng lụa mỏng, ánh mắt nhu hòa thanh tịnh. Chỉ có mái tóc bạc trắng trên đầu có chút khác lạ nhưng đồng thời, nó cũng không khiến khí chất của nàng suy giảm chút nào mà ngược lại, còn mang theo một cỗ mị lực lạ kì.
"Đúng lúc này thì đệ cũng gặp Thường sư huynh tới thăm Đường quản sự, thấy đệ căn cơ bất ổn, tu vi phù phiếm, sợ rằng sẽ khó qua được khảo thí ngày mai nên huynh ấy có đưa ra đề nghị là muốn luận bàn với đệ một phen, cước đạp thực địa để củng cố cảnh giới. Tiếc là sư đệ quá mức yếu ớt, ngay cả một chiêu của Thường sư huynh cũng không tiếp được, còn trọng thương tới mức này... Nói ra thì cũng thật là xấu hổ...”
Lúc này, Cổ lão ở trong thể nội cũng bất chợt lên tiếng nhưng đổi lại chỉ là cái lắc đầu của Trầm Tranh :
Ngay khi hai người vẫn còn đang trò chuyện qua lại thì thiếu nữ tên Vong Vũ đã lại cất giọng, chỉ tay về hướng giường nhỏ đang lấp lps :
"Tuổi trẻ khí thịnh, hôm nay cũng là ngày vui nên sư đệ muốn buông thả một chút, có phải vậy hay không?"
Vong Vũ chăm chú nghe Trầm Tranh nói một hồi, sau đó lại nghiêng đầu hỏi :
Lúc này, trong khi dư âm của một chưởng kia vẫn còn đang tàn phá lồng ngực của hắn, khi hạ thể trống rỗng lại đau buốt như có hàng trăm, hàng ngàn mũi kim đâm xuyên qua, khi tâm trí chỉ chực chờ phát điên lên vì những gì đã xảy ra với mẹ mình thì có một giọng nói kiên nghị quẩn quanh bên tai khiến hắn dần quên đi tất cả mọi khổ sở mà từ từ chìm vào trong giấc ngủ...
"Trời cũng không còn sớm rồi, sư đệ vừa mới b·ị t·hương cũng nên đi nghỉ ngơi..."
"Con trai ta..."
“Chuyện này coi như xong đi, ta sẽ thu xếp tất cả, sư đệ khỏi phải nhọc lòng..."
"Thứ hai, dù sao tỷ tỷ của hắn cũng là nữ nhân của cha ta, sự tình đã như vậy rồi thì ta cũng phải có thứ để bàn giao cho ả..."
“Thủy Vũ Thất Sát, Băng Hoàn!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Được rồi, sư muội cũng đừng bận tâm chút chuyện nhỏ này, nhất định ta sẽ để nơi này trở lại nguyên vẹn, y như lúc đầu..."
Vừa dứt lời, y phục của người này cũng khẽ tung bay, linh khí bàng bạc bắt đầu phóng xuất ra tạo thành một mảnh băng tròn dẹt, sắc bén như lưỡi dao, trôi nổi bồng bềnh ở giữa không trung.
“Thường sư huynh, xin dừng tay, tông môn cấm chỉ đệ tử vô cớ g·iết hại lẫn nhau!”
"Sư đệ, sư huynh nói vậy có phải hay không?”
Chương 7 : Giành lại tất cả
Nhẹ nhàng lau lau chút mồ hôi ở trên trán rồi đắp khăn ấm lên lần cuối thì Trầm Tranh mới bắt đầu thoáng thả lỏng, gục người xuống bên cạnh thành giường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không sao, sư đệ chớ có phiền lòng, con đường tu hành rất dài, phong quang nhất thời so với đó cũng chẳng là gì..."
Theo từng bước chân của nàng đi đến thì cả căn nhà vốn đang chìm trong mùi máu tanh nồng đậm bỗng lan tràn một hương thơm nhàn nhạt, giống như hoa bách hợp, thanh nhã thoát tục.
"Vậy thì sư đệ hãy cố gắng nhiều hơn... Ta cũng xin cam đoan, trong thời gian tới sẽ không để bất cứ ai làm phiền, động đến một ngón tay của sư đệ... Đệ cứ an tâm mà tu luyện cho thật tốt đi..."
Trầm Tranh nói xong thì suy nghĩ liền có chút mơ hồ, mông lung... Tình cảnh hiện nay khiến Trầm Tranh không khỏi nhớ lại ngày hôm đó, cái ngày mà hắn đã mất đi tất cả. Thần trí hắn bắt đầu trở lại tiểu viện quen thuộc với tuyết rơi đầy trời, phủ kín trên thân thể tàn tạ, chồng chất v·ết t·hương...
Chỉ thấy hắn ôn tồn gật đầu đáp lại, sau đó quay sang vỗ vỗ vai của Trầm Tranh : (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nhất định sẽ giành lại..."
"Cũng may, nhờ vậy mà huynh mới có thể gặp được vị sư đệ xuất chúng này..."
Nói rồi nàng lại quay sang người thiếu niên áo đen kia :
Chỉ thấy thiếu niên áo đen như biến thành con người khác, thái độ tuỳ ý kia đã biến đi đâu mất, nụ cười sáng lạn đã hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú :
Đúng lúc này thì người thanh niên kia cũng lên tiếng : (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trầm Tranh cảm nhận được linh khí xung quanh đang bị đóng băng bởi hàn khí này. Cả người hắn cũng dần trở nên cứng ngắc, máu chảy lênh láng trên người cùng mặt đất xung quanh sớm đã bị kết thành một tầng băng sương mỏng.
Khi Vong Vũ cùng bóng lưng này chuẩn bị xoay người rời đi thì bất chợt, Trầm Tranh cũng lên tiếng, nói vọng lại :
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.