Thí Tiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5 : Cảm tạ sư huynh
Lúc này, Cổ lão trong thể nội cũng bất chợt lên tiếng : (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạch Vĩ thản nhiên nói một câu, sau đó lấy tay vuốt vuốt vầng trán vẫn đang chảy máu ròng ròng rồi xoa xoa khắp mặt như muốn để bản thân tỉnh táo trở lại :
“Ma quỷ.... Ý của ngươi là... Không, sư đệ, Trầm Tranh sư đệ... Ý của sư đệ... là gì...???” Bạch Vĩ chỉ cảm thấy hai chân của mình như nhũn ra, lời nói cũng đã không được lưu loát.
Hai người khác vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, khuôn mặt tràn đầy mờ mịt mà hướng về phía Bạch Vĩ, hỏi :
"Sống sót rồi, thật là tốt... Bạch Vĩ ta vẫn còn có cơ hội xoay mình thành đầu Phượng..."
“Trầm sư huynh đã quyết định tha cho tên tiểu nhân Bạch Vĩ này rồi thì xin huynh hãy độ lượng bỏ qua cho hai người chúng ta, để chúng ta hầu hạ giúp huynh!”
Cũng đúng lúc này, Bạch Vĩ tựa hồ như nhớ ra chuyện gì, khuôn mặt chợt đại biến, không nhịn được mà hét to một tiếng (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nhờ thế mà dưới trướng của đệ cũng có mấy người tâm phúc, chỉ cần Trầm huynh đồng ý, cả đám sẽ nguyện làm trâu ngựa phục vụ huynh, sai đâu đánh đó! Mong Trầm Tranh sư huynh ở trên cao xem xét, cho sư đệ ngu muội một cơ hội để sửa sai, chuộc lại lỗi lầm..."
Lời nói của hai người này khiến khuôn mặt của Bạch Vĩ không khỏi co rúm lại nhưng hắn vẫn còn nhớ lời dặn ban nãy của Trầm Tranh. Hắn đã bỏ đá xuống giếng một lần rồi, không thể tái diễn chuyện này trước mặt Trầm Tranh nữa nên cũng chỉ có thể tươi cười phụ hoạ, tỏ vẻ chân chất, hiền lành :
“Được, kể từ bây giờ, ngươi hãy đi theo ta... Chỉ là, ngươi hãy nhớ kỹ tất cả mọi chuyện đã xảy ra, chiếu theo lệ đó mà biết những gì phải làm, những gì nên tránh, đừng để ta phải đổi ý, ra tay với ngươi..."
Trầm Tranh vừa nói vừa điều động linh khí ở trong thể nội khiến Thủ Mạch phát ra quang mang đỏ hồng rực rỡ, theo đó, linh khí cũng lũ lượt phun trào, nhảy múa ở trên ngón tay, nhìn qua vô cùng kỳ diệu.
Trầm Tranh vốn dĩ cũng muốn dạy cho Bạch Vĩ một bài học nhưng Cổ lão đã mở miệng như vậy rồi mà hắn vẫn cưỡng ép ra tay thì sau này sẽ rất khó nói chuyện. Dù sao, với tình trạng hiện giờ của bản thân thì hắn vẫn sẽ còn phải dựa vào sự trợ giúp của Cổ lão, hơn nữa, thực lực của lão cũng sâu không lường được, nói thẳng ra thì sinh tử của bản thân vẫn còn đang nằm trong tay của đối phương...
“Ngươi... Ngươi vậy mà đã là...Thông Mạch cảnh!”
Bạch Vĩ nghe xong lập tức nằm rạp xuống mặt đất, ba quỳ chín lạy, tiếp đó liền đứng lên, mặc cho máu tươi vẫn chảy đầm đìa ở trên gương mặt mà nhanh chóng đứng ở sau lưng của Trầm Tranh.
"Hỏng bét, đệ đã quên mất...”
“Đúng đúng đúng, chúng ta còn có thể trợ giúp Trầm sư huynh giám sát tên Bạch Vĩ hèn hạ này, không để cho hắn có cơ hội đâm sau lưng của huynh nữa!”
Vừa nói dứt lời, ngay lập tức, Bạch Vĩ đã nhào về phía trước, bò xuống đất để lấy cổ chân của Trầm Tranh, khóc lóc thảm thiết :
"Co được, giãn được, cũng coi như là một nhân tài... Dù sao sau này ngươi cũng cần có người hầu để lo mấy việc tay chân lặt vặt thì hãy thu nhận tên này luôn đi...”
"Các ngươi hãy tới từng phòng, căn dặn tất cả các tên đã trông thấy Đường Vân vào trưa nay là phải nuốt hết mọi chuyện vào trong bụng, tuyệt đối không được tiết lộ mảy may, coi như chưa có chuyện gì xảy ra..."
Một lát sau, Bạch Vĩ cuối cùng phản ứng lại, con ngươi của hắn đột nhiên co rụt, tiếp đó vội vàng buông tay, liên tiếp lui về phía sau.
Bạch Vĩ trông thấy cảnh tượng này thì lập tức choáng váng, khi hắn lại nhìn về phía Trầm Tranh thì ánh mắt cùng giọng nói đã tràn đầy khiếp sợ :
"Ha ha, hai người này nói cũng có chỗ đúng đấy Trầm huynh! So với hạng người ngu si, thô bỉ như ta thì họ tinh ranh, nhanh nhạy hơn nhiều lắm, Trầm huynh cũng có thể cân nhắc mà dùng bọn họ..."
Bạch Vĩ nói liền một tràng dài, giọng điệu vô cùng thảm thiết, vì mạng sống, việc gì hắn cũng có thể làm được.
"Tạ ơn Trầm sư huynh tha c·h·ế·t, xin huynh hãy nhận mấy lạy của tiểu đệ!"
.....
Trong nháy mắt, sắc mặt của Trầm Tranh liền trở nên vô cùng lạnh lẽo, âm trầm. Không có quá nhiều lời nói dư thừa, thân hình hắn đã bắt đầu động, như điên như cuồng mà chạy về phía trước.
"Trầm sư huynh... Ta sai rồi, mong huynh tha cho ta một mạng... Huynh là quân tử đại lượng, đại đức, đại từ, đại bi, đừng chấp nhặt với tên tiểu nhân khốn nạn khốn kiếp như ta..."
“Đúng rồi, Trầm sư huynh mới đột phá, còn chưa tham gia khảo thí, cũng không có người hầu phải không? Tuy rằng đệ vốn là kẻ chẳng có tài đức gì nhưng sau ngần ấy năm thì cũng đã học được chút bản lãnh, sự tích sống qua mấy lần dã thú tấn công vẫn còn sờ sờ ở đó..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 5 : Cảm tạ sư huynh
“Sư đệ... Không, sư huynh, Trầm Tranh sư huynh, ta có lỗi với huynh... Ta không phải là người, ta là s·ú·c· ·v·ậ·t, s·ú·c sinh, cặn bã, hạ cấp... Ta... Ta không nên.... đẩy ngươi về phía con Miêu Yêu kia...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thực lực, vẫn chỉ có thực lực tuyệt đối mới có thể giành được sự tôn trọng! Tất cả những thứ khác, nếu không có thực lực cường đại bảo hộ thì cũng chỉ như phù vân, gặp chuyện là tiêu tán..."
Trầm Tranh liếc mắt nhìn hắn, thần sắc có phần nghi hoặc. Chỉ thấy Bạch Vĩ khẽ hít sâu một hơi để lấy can đảm rồi mới dám đến gần Trầm Tranh, lặng lẽ nói mấy câu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy rằng do trở ngại môn quy của Thiên Thủy Môn nên nếu Trầm Tranh thực sự muốn trực tiếp động thủ g·i·ế·t c·h·ế·t hắn trước mặt mọi người thì cũng sẽ gặp phải không ít phiền phức nhưng chỉ cần tới gặp Đường Vân để sắp xếp cho hắn đi đốn củi thì chẳng mấy chốc, sau núi sẽ lại có một cỗ thi thể vô danh cùng một vụ dã thú tấn công ngoài ý muốn được ghi lại vào sổ sách.
Hai người nghe Bạch Vĩ nói tới đó thì cũng chợt nhớ ra chuyện gì, khuôn mặt liền tái nhợt không còn một chút máu, sau đó liền ba chân bốn cẳng mà chạy khắp nơi, để lại một mình Bạch Vĩ đang thoải mái nằm trên đất, ngửa đầu nhìn trăng sao, lẩm bẩm :
Trầm Tranh nhìn ba người tranh nhau nịnh nọt mình thì không khỏi nhớ lại khi xưa, trong lòng cũng thầm nghĩ :
Thân là đệ tử tạp dịch, hắn biết rõ tầm quan trọng của Thông Mạch cảnh, mặc kệ trước đây đối phương thân phận như thế nào, một khi đạt tới Thông Mạch cảnh thì sẽ trở thành người của một thế giới khác.
"Đừng để lửa giận đó lan sang chỗ của chúng ta..."
“Bạch Vĩ sư huynh, ta muốn cảm tạ huynh, nhờ có huynh mà ta mới có thể đột phá được cảnh giới này...”
Trầm Tranh chỉ suy nghĩ trong thoáng chốc liền gật gật đầu :
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Nói xong hắn liền dập đầu liên tục, tới khi máu me chảy xối xả, lan ra khắp mặt thì lại quỳ xuống, không ngừng đưa tay tát thật mạnh vào mặt của mình, vừa chửi rủa bản thân vừa len lén nhìn chằm chằm nét mặt của Trầm Tranh.
Hai người trước đó bị Trầm Tranh dọa sợ lúc này cũng đã phản ứng lại, rối rít học theo Bạch Vĩ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.