Thí Tiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4 : Sống sót trở về
Những đệ tử tạp dịch gần đó nghe được tiếng rít gào ầm ĩ của người kia thì cũng lần lượt ra khỏi phòng để xem xét tình hình.
Trầm Tranh vừa chạy vừa nghĩ, chẳng mấy chốc, hắn đã trở về trước đại môn của khu tạp dịch. Lúc này, khi Trầm Tranh vừa bước vào thì đã thấy một đệ tử tạp dịch chong đèn dầu, đi ra từ bên trong. Thoáng nhìn thấy bộ dạng kinh khủng quen thuộc Trầm Tranh, sắc mặt của người này lập tức trắng bệch, trực tiếp lùi lại mấy bước :
"Ma quỷ đã hoá thành ma quỷ thật, hiện hồn trở về rồi kìa!!!"
“Ngươi muốn báo thù, không nên tìm ta, Bạch Vĩ đang ở bên kia!”
Trầm gia là quái vật khổng lồ, cường giả nhiều như mây, sừng sững ở Trung Châu cả ngàn năm, nội tình thâm hậu, muốn rung chuyển cây đại thụ che trời này thì hắn còn phải làm rất nhiều việc để làm, còn con đường rất dài phải vượt qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngẩng đầu lên trời, nhìn thấy hoàng hôn đã sắp sửa tắt ngấm thì Trầm Tranh mới phát hiện, trong bất tri bất giác, hắn đã tu luyện gần ba canh giờ.
Theo thời gian, ý thức của Trầm Tranh bắt đầu trở lại, hắn cũng chậm rãi mở mắt ra.
“Ngươi cũng có thể gọi ta là Cổ lão...” thanh âm kia không mang theo một chút cảm tình, thản nhiên đáp lại.
Ý thức của Trầm Tranh hòa tan vào thân thể, đột nhiên, trên mặt hắn khẽ giật giật, kinh mạch đứt gãy trong cơ thể hắn vậy mà đã hoàn toàn khôi phục, chỉ có điều, chúng không còn là màu trắng như xưa mà đã chuyển thành đỏ hồng tựa máu.
“Được rồi, không cần đa lễ, nhân đây ta cũng có một phần lễ vật khác muốn tặng cho ngươi...”
"Bạch Vĩ sư huynh, đa tạ ngươi..."
“Đa tạ tiền bối!”
Phản ứng của tất cả đều giống như người ban nãy khi trông thấy Trầm Tranh. Chỉ nghe một người trong đó quát to một tiếng rồi xoay người chạy vào phòng, đóng sập cửa lại khiến những người khác cũng hoảng loạn làm theo.
Nếu bây giờ Trầm Tranh thực sự đi báo lại chuyện sáng nay đã xảy ra thì mặc cho thật giả ra sao, Đường Vân cũng sẽ nhân cơ hội này mà vặt một tầng lông. lột một lớp da của hắn. Bạch Vĩ mà không chịu bỏ ra một phần của cải tích s·ú·c được thì đừng mong chuyện này sẽ trôi qua dễ dàng.
“Ngươi... Ngươi... Ngươi... Ngươi không được qua đây!”
“Rất không tệ, nhưng để ngươi báo thù thì đây vẫn chẳng là gì cả..."
“Ta sẽ truyền cho ngươi một bộ công pháp tu luyện để hấp thu tinh huyết của con yêu thú này...” cùng lúc đó, một đoạn khẩu quyết huyền ảo cũng từ từ xuất hiện trong đầu của Trầm Tranh.
“Quá chậm, vẫn là quá chậm, cứ như vậy thì không còn kịp nữa rồi...” Cổ lão thầm nghĩ trong lòng nhưng mặt ngoài thì vẫn từ tốn nói :
“Ngươi vẫn không phát hiện được biến hóa của cơ thể mình sao?”
Lúc này, Trầm Tranh phát hiện mình lại xuất hiện ở phía sau núi của Thiên Thủy Môn, tưởng như tất cả mọi chuyện vừa phát sinh đều chỉ là mộng ảo. Cảnh vật xung quanh vẫn y như vậy, mảnh vỡ thanh đồng vẫn ở ngay trên cổ của hắn, khác biệt duy nhất là con Miêu Yêu đã không còn và bầu trời từ sáng sớm thì đã chuyển sang giữa chiều.
“Lần này, ta phải xin khảo thí vào Ngoại môn ngay để mẹ được ở nơi tốt hơn, không còn phải chịu cảnh màn trời chiếu đất nữa...”
“Không được, đã trễ như vậy rồi mà ta vẫn còn đang ở đây... Mẹ ở nhà nhất định đã ngóng trông suốt từ sáng đến giờ rồi, ta phải mau chóng quay trở về!”
“Ta đã tái tạo lại kinh mạch cho ngươi, bây giờ, ngươi đã có thể tu luyện trở lại.”
Mặt ngoài thân thể của Trầm Tranh bắt đầu xuất hiện những đường vân màu đỏ như những sinh vật sống, liên tục ngọ nguật, co duỗi không ngừng để hấp thu số huyết khí vô tận kia. Bên trong huyết cầu, con tiểu Miêu Yêu kia vậy mà vẫn còn sống, đang phát ra tiếng kêu gào thảm thiết đầy bất lực nhưng rồi nó cũng chỉ có thể từ từ hoá thành từng dòng năng lượng thuần khiết để tẩm bộ cho mạch thứ nhất của Trầm Tranh là Thủ Mạch.
Lúc này, trong thể nội của Trầm Tranh, linh khí lần lượt tràn vào, khai thông, mở rộng Thủ Mạch. Cảm nhận hai bàn tay dần dần đau nhói, thỉnh thoảng lại có chất dịch màu đen chảy khỏi lỗ chân lông thì Trầm Tranh liền biết là tạp chất bắt đầu được tống ra khỏi cơ thể sau khi khai thông kinh mạch.
Tuy nói đó là lúc sinh tử tồn vong, không để ý được nhiều thứ nhưng môn quy vẫn luôn cấm chỉ đệ tử vô cơ gây sự, ẩu đả, hãm hại, lẫn nhau.
“Xin hỏi cao danh quý tính của tiền bối là gì để vãn bối dễ bề xưng hô?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này, Bạch Vĩ cùng người còn lại nghe động tĩnh nhốn nháo ở bên ngoài thì cũng lần lượt chạy ra. Khi trông thấy đó thực sự là Trầm Tranh thì sắc mặt của hai người đều đồng loạt tái nhợt, nhất là Bạch Vĩ, cơ hồ đã trở nên trắng bệch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Theo đó, một huyết cầu nhỏ bằng nắm đấm cũng bay ra từ trong mảnh vỡ thanh đồng, nhìn kỹ thì có thể thấy nó đang chứa con Miêu Yêu vừa nãy nhưng đã bị thu nhỏ vô số lần.
“Ma... quỷ....????”
“Cảm tạ Cổ lão, Trầm Tranh nhất định sẽ không để cho ngài phải thất vọng!”
Chưa kịp để cho Bạch Vĩ kịp hoàn hồn trở lại thì bên tai đã chợt xuất hiện một giọng nói thản nhiên khiến hắn không nhịn được mà giật nảy cả mình :
Ánh mắt vừa lướt qua trong chớp mắt thì hắn cũng đã hiểu được tinh yếu trong đó, khẽ mặc niệm khẩu quyết, kinh mạch màu đỏ khắp toàn thân cũng dần phát ra quang mang yêu dị rồi sinh ra một hấp lực cực lớn hấp, hút đoàn huyết cầu chứa Miêu Yêu vào trong thân thể của hắn.
Trầm Tranh nghe Cổ lão nói vậy thì âm thầm gật đầu.
Cuối cùng, khi ngón tay đã không còn chất dịch màu đen chảy ra, toàn bộ Thủ Mạch đỏ thẫm trong suốt như hồng bảo thạch, không có chút tì vết thì Trầm Tranh mới vận dụng pháp quyết để hấp thu linh khí xung quanh vào trong thể nội để lấp đầy Thủ Mạch, ổn định vững vàng cảnh giới Thông Mạch nhất trọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thông Mạch cảnh chia làm cửu trọng, cần đả thông chín đại kinh mạch trong nhân thể, theo thứ tự là Thủ Mạch, Túc Mạch, Nhãn Mạch, Tâm Mạch, Linh Mạch, Nhân Mạch, Địa Mạch, Thiên Mạch cùng Nguyên Mạch. Chỉ có đả thông chủ mạch thì linh khí mới có thể chứa đựng tại thể nội mà không tiêu tán đi.
Trẩm Tranh quan sát người vừa hốt hoảng kêu lên rồi đặt mông ngồi xuống đất, thấy rằng hắn cũng là một trong ba kẻ sáng nay vừa cùng đi đốn củi với mình.
Bởi vì đã từng đạt đến Thông Mạch cảnh nên Trầm Tranh cũng không mất quá nhiều thời gian để đột phá, hắn nhanh chóng dẫn dắt linh khí khai thông Thủ Mạch khiến từng sợi kinh mạch đỏ hồng dần trở nên thô to, sáng bóng. Trầm Tranh biết, như thế vẫn chưa đủ, lúc nào kinh mạch trở nên trong suốt hoàn toàn, không còn chút tạp chất, có thể nhìn thấy linh khí lưu chuyển từ đầu đến cuối thì mới coi là thành công. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 4 : Sống sót trở về
Tên đệ tử kia lấy tay chỉ chỉ Trầm Tranh, run rẩy nửa ngày mới nói thêm được một câu.
Một thanh âm bất ngờ vang lên ở trong đầu của Trầm Tranh khiến hắn có chút nghi hoặc.
“Tiểu tử, ngươi đã tỉnh?”
Đệ tử Ngoại Môn của Thiên Thuỷ Môn không những được sở hữu tiểu viện khang trang cho riêng bản thân mà còn có thể lựa chọn một đệ tử tạp dịch khác làm người hầu của chính mình, có thể nói là một bước lên trời, so với lúc trước thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
“Ta thế nào?”
Tuy vậy, mặt ngoài thì hắn vẫn tỏ vẻ cung kính mà hỏi lại :
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.