Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Thí Tiên

Unknown

Chương 2 : Biến cố sau núi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2 : Biến cố sau núi


Trong đó, một thiếu niên như nhớ ra điều gì, bất ngờ lên tiếng nhưng đáp lại chỉ là lời chế giễu, châm chọc :

Chứng kiến cảnh tượng điên cuồng này khi Trầm Tranh từ từ rạch nát cả khuôn mặt mình mà không hề đổi sắc, mắt không nháy một cái thì không ít người đã sởn gai ốc. Sau đó là một tràng cười như điên dại, thỉnh thoảng lại hú lên quái dị, vung vẩy con dao dính máu khắp nơi với vẻ ngoài kinh khủng kia của Trầm Tranh khiến mọi người ở đó đều không nhịn được mà kinh hồn táng đảm.

Đây cũng là do đệ tử tạp dịch đã dần dần tích luỹ được kinh nghiệm, bốn người đi thì sẽ phân ra một người làm nhiệm vụ cảnh giác, vừa nghe gió thổi cỏ lay thì đã quăng rìu xuống đất, đảo mắt nhìn bốn phía, có biến một phát thì tất cả đều sẽ chạy đi ngay lập tức.

Cũng ngay lúc ấy, mảnh vỡ thanh đồng bỗng phát ra một đạo ánh sáng nhạt, theo quang mang chớp động, trong nháy mắt, Trầm Tranh liền biến mất...

Đa số đệ tử tạp dịch ở nơi này đều là những thiếu niên chưa đầy đôi mươi, nếu Trầm Tranh muốn cứng đối cứng mà không có lực lượng vượt trội hoàn toàn thì với bản tính bầy đàn, bọn họ sẵn sàng chiều đến cùng.

Mấy vị trí đứng cuối, liền kề Trầm Tranh này cũng không phải sắp xếp ngẫu nhiên mà được quyết định bởi việc lót tay cho Đường Vân. Ba người này xót của, không muốn bỏ tiền ra cho chuyện này với vẫn ôm tâm lí may mắn vì tuy nói nói đốn củi là việc nguy hiểm nhất nhưng đấy là khi so với các công việc tạp dịch bình thường khác mà thôi.

Ba người Bạch Vĩ nhanh chóng phản ứng lại liền lập tức kinh hô.

"Nhất định con trai ta sẽ giành lại những gì đã bị lấy mất!"

Cho nên, kể từ khi ấy, cuộc sống của Trầm Tranh cũng dễ chịu hơn nhiều, đã rất ít người muốn gây sự với hắn khi vừa nhìn thấy khuôn mặt nát bấy thì đã xém n·ôn m·ửa. Theo đó, đám người ở đây cũng đặt cho Trầm Tranh biệt danh là "Quỷ diện Ma nhân" hay còn quen mồm gọi và kèm theo tiếng chửi rủa là "Ma Quỷ".

Bạch Vĩ cùng hai người kia dám tới đây một phần cũng vì tự tin vào danh tiếng của hắn khi chính Bạch Vĩ cũng là người đầu tiên trong đám đệ tử tạp dịch có thể toàn mạng trở về sau khi đã gặp phải trường hợp dã thú cắn c·hết người tới năm lần! Nhất là dạo nọ, khi đám người đốn củi gặp phải con báo hoa mai nổi tiếng với tốc độ nhanh chóng và hàm răng sắc bén thì cả ba người còn lại đều c·hết thảm, chỉ có duy nhất Bạch Vĩ là sống sót!

Cứ như thế, một nhóm bốn người lần lượt tới phía sau núi. Vừa tới nơi, Trầm Tranh đã bắt đầu cầm lấy rìu, tự mình chặt một vài nhành cây còn ba người kia thì phân ra một người đứng cảnh giác, còn lại thì ngồi dựa vào gốc cây, nhàn nhã nghỉ ngơi dưới bóng mát.

Chỉ thấy hắn khẽ cắn răng, trong lòng hạ quyết tâm, nhanh chóng chạy một hơi tới sau lưng Trầm Tranh, với tay đẩy ngã, cũng không dám quay đầu để nhìn lại, ba chân bốn cẳng chạy đi.

"Ha ha, đúng là người và ma quỷ thì đôi khi cũng có ít điểm chung nhưng cuối cùng thì vẫn là hai thứ hoàn toàn khác biệt, thiếu gia Mộ Bạch là ai mà tên ma quỷ kia lại là thứ gì, sao có thể đem ra so sánh được?”

“Bạch Vĩ sư huynh, xin hãy lui ra, bây giờ đã không còn sớm nữa rồi...”

Qua vài hơi thể, một con mèo đen với thể hình như con bò mộng bắt đầu xuất hiện ở trước mặt mấy người, mắt nó loé lên quang mang rét lạnh, trong miệng phát ra từng tiếng gầm gừ trầm thấp.

“Con mẹ nó, thật là xui xẻo... Cũng là do tên ma quỷ khốn kiếp này hại chúng ta!”

Cho nên, để có thể giải quyết dứt điểm mọi chuyện và kinh sợ đám người này. thì hắn quyết định giả điên, vờ lên cơn động kinh mà lấy dao nhỏ huỷ hoại dung nhan mình trước mặt tất cả.

Thực chất, trong một tháng, có thể gặp được dã thú cũng chỉ rơi vào hai, ba trường hợp và nghiêm trọng tới mức m·ất m·ạng cũng chỉ cách vài ba tháng mới xảy một lần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lấy cái dũng của kẻ thất phu vào hoàn cảnh này thì chỉ có con đường c·hết. Trong khi đó, Trầm Tranh nhận thấy rằng Đường Vân cũng đang có ý định ngấp nghé tư sắc của mẹ mình, nếu không có hắn ở đây bảo vệ thì kết cục như nào cũng có thể tưởng tượng được.

"Đệ nhất thiên tài của Trầm gia chúng ta, Trầm Mộ Bạch đã đột phá tới Chuyển Luân Kỳ, phụng Trầm gia lão tổ huấn dụ, Trầm Mộ Bạch sẽ trở thành thiếu chủ, nhân dịp này, Trầm gia sẽ cử đặc sứ tới mời chư vị đồng đạo cùng tới đây để chung vui!”

Theo thói quen, Trầm Tranh cũng đưa tay lên để sờ sờ một mảnh vỡ thanh đồng đang đeo ở trên cổ, đây là thứ mà trước khi rời đi, cha đã để lại cho hắn...

Nghe xong, được một lúc, sau khi phản ứng lại, ba tên thiếu niên kia không khỏi nhìn lên bầu trời một cách ngưỡng vọng, ánh mắt cùng giọng nói tràn đầy hâm mộ :

Yêu thú không giống dã thú thông thường, bọn chúng hấp thu linh khí trong thiên địa, đã có nhất định linh trí, hơn nữa còn mang theo đủ loại năng lực, thiên phú mạnh mẽ, vô cùng đáng sợ. Đối với những đệ tử tạp dịch này mà nói, gặp phải dã thú thì đa số vẫn còn có thể chạy trốn nhưng gặp yêu thú thì chính là cửu tử nhất sinh.

“Miêu Yêu!”

Cùng lúc đó, Trầm Tranh vẫn chậm rãi đốn củi, tiếng ba người trò chuyện cùng âm thanh vang dội khắp trời đất ấy chẳng thể nào rung chuyển được giọng nói kiên nghị của cha vẫn luôn văng vẳng bên tai của hắn :

Chương 2 : Biến cố sau núi

Kinh nghiệm quý báu được Bạch Vĩ đúc kết qua những lần sinh tử đó là không cần phải trở thành người chạy nhanh nhất, chỉ cần có kẻ chậm chân hơn bản thân là đủ!

"Đừng có suy nghĩ viển vông, chúng ta có nằm mơ cũng không được một phần vạn như vậy đâu..."

Trầm Tranh như không cảm nhận được điều gì, bình tĩnh đứng lên, khẽ phủi bụi trên quần áo, từ từ đi tới phòng tạp dịch để lấy rìu đốn củi. Sau đó, hắn lại quay qua đứng chắn ở cửa, chặn trước mặt ba người Bạch Vĩ.

Thế nhưng, nếu đó là một kẻ điên cuồng, nhất là khi lại do chính bọn họ bức người ta đến mức như vậy thì ngoại trừ việc e ngại đối phương c·h·ó cùng rứt dậu ra thì cũng có yếu tố thương hại ở trong đó. Đều là những người trẻ tuổi, tuy rằng xuất thân nghèo khó, lại chịu đủ gian truân ở khu tạp dịch khiến những thiếu niên này có phần trưởng thành, già dặn hơn trước tuổi nhưng không phải ai cũng lạnh lùng, tàn nhẫn, vô nhân tính tới mức thản nhiên đẩy người khác vào con đường cùng cả.

"Giá như ngày nào đó ta cũng có thể giống như thiếu gia Mộ Bạch vậy, phong quang vô hạn..."

Trông thấy khuôn mặt dữ tợn cùng đôi mắt lãnh tĩnh, không chút gợn sóng của Trầm Tranh với lưỡi rìu lấp loé còn đang ở trên tay khiến Bạch Vĩ e ngại vô cùng. Lại nhớ tới cảnh tượng điên cuồng của ngày hôm đó khiến hắn chỉ dám lẩm bẩm mắng thêm vài câu rồi cùng hai người còn lại tự tránh sang một bên, nhường đường cho Trầm Tranh đi.

“Mà khoan, các ngươi có nhớ không, hình như ma quỷ cũng mang họ Trầm thì phải..."

Trong đó, thiếu niên Bạch Vĩ ở phía sau nhìn thấy Trầm Tranh cũng không dám nhúc nhích vì đang ở gần Miêu Yêu thì tròng mắt loạn chuyển, trong mắt lóe lên một chút quang mang tàn nhẫn.

Không được bao lâu, đột nhiên, từ phía Tây của dãy núi mà mấy người đang đốn củi bất ngờ truyền đến một thanh âm tràn đầy uy nghiêm vô thượng, nó lần lượt lan ra bốn hướng tám hướng, vang vọng khắp cả đất trời :

Trầm Tranh đứng gần con Miêu Yêu nhất, vốn đang rất căng thẳng, cẩn thận từng li từng tí, dự tính chậm rãi lùi lại rồi lợi dụng địa hình hiểm trở, chạy lắt léo giữa các gốc cây để thoát thân nên không đề phòng phía sau, lập tức bị đẩy ngã xuống đất.

Trầm Tranh liếc mắt một cái liền nhận ra đây là một con yêu thú cấp thấp, Miêu Yêu, chỉ có tu vi Thông Mạch Cảnh nhị trọng. Ba người khác sớm bị dọa đến mềm nhũn cả chân nhưng cũng không dám kêu la lớn tiếng, sợ chọc giận Miêu Yêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn cũng không dám đánh nhau để phản kháng lại vì chưa kể tới việc nếu thực sự muốn động thủ thì nhiều khả năng, bản thân sẽ bị cả đám thuộc hạ của Đường Vân lao vào đ·ánh c·hết ra thì cho dù có may mắn thắng được vài tên nhóc đó thì Đường Vân cũng sẽ ung dung gọi người của Chấp Pháp Đường tới xử lý kẻ vi phạm nội quy của tông môn.

“Như thế nào, ngươi muốn làm gì?”

Biến cố bất ngờ này dường như cũng đánh động Miêu Yêu, nó vốn đang muốn lựa chọn xem con mồi nào thơm ngon, béo bở nhất thì đột nhiên lại có kẻ ngã xuống ngay trước mặt. Bản năng dã thú thôi thúc khiến nó cũng không kịp nghĩ quá nhiều, trong mắt thoáng hiện quang mang khát máu, chớp mắt liền cắn về phía đầu của Trầm Tranh.

Tuy thế, khuôn mặt của Trầm Tranh còn rất ưa nhìn khiến phiền toái vẫn chưa thể chấm dứt hoàn toàn mà liên tục tiếp diễn, ngày một tệ hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Cha, mẹ..." trong đầu hắn chỉ kịp loé lên những suy nghĩ này... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn xem Miêu Yêu lao tới trước mặt với hơi thở tanh hôi từ miệng máu cùng răng nanh sắc bén thì Trầm Tranh cũng không kịp làm gì, lấy tình trạng thân thể hiện tại của hắn thì phản ứng lại với động tác nhanh nhạy của con quái vật này cũng là điều xa vời chứ đừng nói là chống cự.

Cũng đúng lúc này, một trận cuồng phong bất ngờ thổi qua, ở sâu trong rừng cây, hai quang mang đỏ hồng tựa như đèn lồng nhỏ bất chợt lấp lóe.

Chỉ là vẫn không ai muốn tự dưng phải hứng chịu công việc này, một thiếu niên tên là Bạch Vĩ trong ba người không nhịn được cục tức nên cũng giơ chân đá Trầm Tranh một phát khiến hắn ngã nhào về phía trước, cắm thẳng mặt xuống đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2 : Biến cố sau núi