Thí Tiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1 : Thiếu niên tạp dịch
Nếu chỉ đơn giản là mệt mỏi với chịu khổ thôi thì cũng chẳng sao nhưng công việc đốn củi ở đây có thể nói là nguy hiểm nhất bởi vì chỗ lấy củi trong núi thường xuyên có dã thú qua lại, đối với những người không có bất kỳ tu vi nào như những đệ tử tạp dịch này mà nói thì mỗi lần đi đều có thể là lần cuối cùng.
“Tranh nhi, sao thế? Con lại nằm mơ thấy ác mộng à?” một thanh âm tràn đầy ôn nhu cùng lo lắng truyền đến, theo đó, một đôi tay ấm áp đã nhẹ nhàng đặt ở trên trán của hắn.
“Ma quỷ, còn không mau cút ra? ”
“Xin lỗi con, cha đã tới chậm...”
Đối với tất cả điều này, Trầm Tranh sớm đã tập mãi thành thói quen.
"Mẹ nó, ngươi không ngại làm bẩn mắt Đường đại nhân à?"
Mẹ hắn mới hơn ba mươi tuổi, mặc dù dung mạo vẫn xinh đẹp như cũ nhưng kể từ biến cố của ngày hôm đó, lại trải qua mấy năm ròng bôn ba vất vả thì hai hàng tóc mai của nàng cũng đã dần nhuốm màu sương muối bạc trắng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trầm Tranh vừa nghĩ tới Trầm gia thì vô số vết sẹo đáng sợ, dữ tợn ở trên khuôn mặt cũng không nhịn được mà nhúc nhích một chút.
Trầm Tranh gật gật đầu, sau khi mẹ đã trở lại giường của mình thì hắn cũng nhanh chóng nằm xuống một lần nữa.
"Thực xin lỗi, hài nhi bất tài, để cho người phải thất vọng rồi..."
Ngay sau đó là vô tận gió tuyết xẹt qua, vùi lấp hết thảy. Cùng với đó, theo vô số người xung quanh gầm thét, kêu gào thảm thiết thì Trầm Tranh cũng được một người phụ nữ ôm thật chặt vào trong lòng, còn thân ảnh cao lớn của cha thì bắt đầu đứng chắn ở trước mặt hắn...
“Mẹ, con không sao...” nhìn ánh mắt quan tâm, ân cần của mẹ thì Trầm Tranh không khỏi lắc lắc đầu, tỏ ý rằng mình không sao cả.
“Vậy con cố nằm nghỉ thêm một chút đi, sáng mai con lại phải dậy sớm làm việc rồi..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngửa đầu nhìn ngôi nhà tàn tạ với mái rơm thủng lỗ chỗ mặc cho gió đêm thỏa sức tàn phá thì Trầm Tranh không khỏi đưa tay ôm chặt tấm chăn mỏng rách rưới thêm một chút.
Mấy tên thiếu niên bắt đầu lên tiếng chửi rủa, Trầm Tranh thấy vậy thì cũng không phản ứng gì, chỉ lẳng lặng lui về phía sau, đứng xuống cuối hàng. Cho tới khi đến lượt hắn thì cũng đã là một lúc lâu sau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Qua mái rơm thủng, đôi mắt lãnh tĩnh như mặt nước mùa thu của Trầm Tranh cứ thế mà hướng tới vầng trăng sáng đang ở trên cao. Hắn đã ngã từ thiên nhai xuống địa ngục, từ thiên tài rơi khỏi đám mây, thậm chí không phải là ở trên mặt đất mà là bị giẫm sâu xuống dưới đáy bùn, chỉ có thể ôm theo một chút hi vọng mong manh, sống một ngày dài bằng ba thu.
Những nữ đệ tử khác nhìn thấy khuôn mặt chằng chịt vết sẹo của Trầm Tranh thì cũng không nhịn được mà lộ vẻ ghét bỏ, ghê tởm, từ xa trông thấy bóng dáng của hắn thì đều sẽ tìm đường khác mà đi.
Trầm Tranh đi trên đường thì thỉnh thoảng cũng gặp phải vài nhóm ngoại môn đệ tử nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều lộ ra vẻ mặt khinh thường, cao cao tại thượng.
Theo thói quen, hắn sờ sờ khuôn mặt nát bấy, chỉ có đôi mắt là còn nguyên vẹn giữa vô số vết sẹo chằng chịt, thỉnh thoảng, chúng lại nhói lên âm ỉ như để mách bảo hắn rằng tất cả những thứ này đều là hiện thực.
Giọng nói của Đường Vân truyền đến khiến ba người còn lại không nhịn được mà chửi tục.
Trước đó, việc này sẽ được thực hiện luân phiên theo danh sách, sống c·h·ế·t nhìn số trời nhưng kể từ sau khi Trầm Tranh tới đây thì đã chuyển thành quy tắc bất thành văn là ba người đứng liền kề hắn. Kẻ ngu cũng biết là hắn bị quản sự Đường Vân nhằm vào, lí do cũng rất dễ hiểu là khi mới tới đây, với vẻ ngoài cực kì tuấn tú, khác hẳn thường nhân thì Trầm Tranh cũng đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều nữ đệ tử. Tới mức mà không ít nam đệ tử trong khu tạp dịch cũng không nhịn được mà tới tìm Đường Vân, chịu bỏ tiền ra nhờ hắn "chăm sóc đặc biệt" một chút hoặc mắt nhắm mắt mở để cho bọn chúng dạy dỗ vị sư đệ mới tới này.
Bên cạnh đó thì còn là vì thái độ của Trầm Tranh. Tất cả những đệ tử tạp dịch khác đều một mực cung kính với Đường Vân nhưng mà Trầm Tranh khác biệt. Nhìn ánh mắt thờ ơ, lạnh nhạt của Trầm Tranh khiến Đường Vân tuy không thể hiện gì ra ngoài nhưng trong lòng thì khó chịu vô cùng.
Cũng vì vậy mà có một lần, Trầm Tranh cũng đã gặp phải một con hổ răng kiếm khi đang đốn củi. Nếu không phải là hắn phản ứng nhanh, kịp thời chạy về chỗ thủ vệ gần đó thì sớm đã vong mạng nhưng nửa mặt trái cũng đã bị răng nanh và móng vuốt của con hổ tàn phá.
Keng!Keng!Keng!
Áo vải là tiêu ký của đệ tử tạp dịch Thiên Thủy Môn, đảm nhiệm tất cả chuyện giặt giũ quần áo, nấu cơm... Nói thẳng ra là một đám phàm nhân được tông môn thu nạp để làm người hầu mà thôi.
Chương 1 : Thiếu niên tạp dịch
“Ta, Trầm Tầm, từ hôm nay trở đi sẽ đoạn tuyệt hết thảy quan hệ với Trầm gia!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cưỡng ép để cho bản thân mình tỉnh táo, Trầm Tranh lấy môt thanh dao nhỏ từ đầu giường ra, rạch phá tay trái của mình để hứng lấy máu. Sau đó, hắn khẽ với tay mò xuống gầm giường, cầm một nắm chất lỏng sền sệt màu nâu vàng ở trong chậu nhỏ để trộn lẫn với đống máu kia, nhét thẳng vào trong miệng rồi lấy tay bịt lại.
Đó là âm thanh báo hiệu vào sáng sớm cho đệ tử tạp dịch của Thiên Thuỷ Môn. Trầm Tranh sớm đã thức dậy mà chuẩn bị hết tất cả, sắp xếp lại bàn ăn lần cuối với cái bát sứt mẻ chỉ có cháo loãng để cho mẹ mình thì hắn cũng bắt đầu đóng cửa đi ra ngoài.
Bây giờ, ở trong phủ đệ của Trầm gia, giữa bầu trời thảm đạm chỉ có gió tuyết gào thét thì thân thể t·rần t·ruồng, đơn bạc với máu tươi chảy ướt đẫm một khoảng sân của Trầm Tranh cũng dần dần ngưng kết từng tầng băng mỏng.
Cứ như vậy, tất cả dần dần chìm vào trong bóng tối vô tận...
Trung Châu, tháng mười, trên trời lần lượt rơi xuống phi tuyết trắng xoá, bao phủ mặt đất, cùng với từng đợt gió lạnh sắc bén như lưỡi đao quét qua khiến vạn vật đều vì đó mà xác xơ, tiêu điều, chỉ có thể chìm trong câm lặng dưới những lớp tuyết nặng nề.
“Cha, người đã nói, một ngày nào đó ta sẽ quay về để lấy lại tất cả, thế nhưng là, bây giờ con cũng chỉ có thể ở lại một nơi như thế này mà sống tạm, kéo dài chút hơi tàn...”
“Cha!!!”
Cắn chặt hai hàm răng tới mức chúng dần dần lung lay như sắp vỡ nát, Trầm Tranh cố gắng không để cho bản thân phát ra bất kì tiếng động nào, hắn không muốn để cho mẹ mình phải lo lắng, khổ sở tới bạc đầu vì bản thân nữa.
Cả người hắn đang không ngừng co giật, run rẩy kịch liệt vì đau đớn cùng rét lạnh nhưng lúc này, một đôi bàn tay to lớn, ấm áp đã ôm chặt lấy hắn khiến cảm giác này cũng dần vơi đi không ít :
Cứ như vậy, máu tươi tanh tưởi hoà vào với mùi xú uế, hôi hám nồng đậm của thứ sền sệt màu nâu vàng kia sộc thẳng lên đầu óc khiến hắn dần quên đi không ít đau đớn đang lan tràn khắp thân thể.
Theo đó, một thanh âm già dặn, tràn đầy quyết tuyệt cùng kiên nghị, chất chứa một niềm tin không thể nghi ngờ cứ vậy mà quanh quẩn ở bên tai của Trầm Tranh :
Lúc này, những đệ tử tạp dịch khác cũng lần lượt đên. Trầm Tranh vốn là người tới sớm nhất, theo lẽ thường thì nên được phân phối nhiệm vụ đầu tiên nhưng chỉ thấy Đường Vân liếc mắt về phía mấy tên thiếu niên ở đằng sau thì chúng cũng lập tức hiểu ý, trực tiếp đẩyTrầm Tranh ra khỏi hàng.
"Con trai của ta, Trầm Tranh, đã bị các ngươi cưỡng đoạt hết tất cả nhưng rồi cũng sẽ có một ngày, chính con ta sẽ đường đường chính chính quay trở về đây để lấy lại mọi thứ vốn thuộc về nó!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tràng cảnh này đã xuất hiện vô số lần ở trong mộng của hắn. Mỗi một lần, không ngoại lệ, nó cũng đều giày vò, gặm nhấm tinh thần hắn khiến ba năm này, Trầm Tranh chưa khi nào được yên giấc, khiến hắn dù có đang nằm mơ cũng phải bật dậy mà thao thức suốt đêm.
Cho nên, trong tuần có sáu ngày phải đi lấy củi thì Trầm Tranh cũng được ưu ái phân phối nhiệm vụ này tới bốn lần, hai ngày không bị là do trở ngại mặt mũi khiến Đường Vân cũng không muốn làm quá, tránh để người khác nói là bản thân đang cố tình gây khó dễ cho Trầm Tranh.
“Hôm nay Tiểu Tranh vẫn đến sớm như vậy, vẫn vô cùng chăm chỉ, mọi người hãy lấy đó làm tấm gương mà học tập!” theo đó, thân hình mập mạp với nụ cười luôn nở trên môi của quản sự tạp dịch Đường Vân cũng nhanh chóng xuất hiện.
Ngoài cửa sổ, lại là một hồi gió đêm lạnh lẽo kéo tới khiến cơ thể Trầm Tranh đột ngột run rẩy kịch liệt. Theo từng đợt đau đớn như thủy triều ập đến thì hắn cũng biết rằng vết thương cũ của mình lại tái phát, nhất là chỗ kinh mạch kia, càng là để cho hắn khổ sở đến muốn sống không được, muốn c·h·ế·t không xong.
Sau đó, cũng không biết là đã trôi qua bao lâu, khi cơn đau đã lui đi hết cả thì Trầm Tranh mới có thể thiếp đi một lúc.
“Như vậy thì... Trầm Tranh, Bạch Vĩ, Hoàng Kiến, Triệu Minh, cũng chỉ còn lại bốn người các ngươi thôi, chịu khó ra phía sau núi đốn củi đi.”
Trầm Tranh bất ngờ choàng tỉnh dậy, mở miệng thở hổn hển, toàn thân sớm đã bị mồ hôi lạnh bao phủ khiến ý thức của hắn cũng mau chóng thanh tỉnh trở lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.