Thí Tiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13 : G·i·ế·t người tru tâm
"Được, sinh tử bất luận, vô oán vô hối!!!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cũng có vài người không đành lòng nhìn hắn liều mình như vậy nên cũng tìm tới để khuyên nhủ, trong đó, người thanh niên già trước tuổi thường xuyên thân cận với Trầm Tranh cũng không xuất hiện.
"Tiểu tử, ngươi... Thật điên cuồng... G·i·ế·t người tru tâm... "
Hai dòng nước ấm vàng nhạt từ từ chảy xuôi trên gương mặt Trầm Tranh khiến một chút lạnh giá do gió lớn từ trong sơn cốc thổi tới hạ thân trống trơn, đang không còn mảnh vải nào của hắn cũng dần dần bị xua tan. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Sư đệ..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay khi thiếu nữ áo hồng cau mày che mặt khi trông thấy tình trạng hiện giờ của Trầm Tranh rồi định ra lệnh hạ sát hắn thì hai cột băng cứng rắn đã bất ngờ xuất hiện, xuyên thủng ngực cả hai người áo đen khiến máu tươi chảy ra ào ào, thấm đẫm vạt áo, theo cột băng tiêu tán thì vài mảnh n·ộ·i· ·t·ạ·n·g còn sót lại cũng lần lượt rơi ra, văng xuống đất.
Bởi vì tình trạng hiện nay của Trầm Tranh cũng không tiện trò chuyện nên Thường Ngọc Giang cũng bắt đầu xoay người, tiện tay nắm lấy mái tóc của thiếu nữ kia mà lôi đi xềnh xệch như một con thú, mặc cho nàng kêu gào thảm thiết, sau đó, hắn lại nói thêm một câu :
"Ha ha, được lắm! Lần này, đến lượt ta nhất định cũng sẽ không phụ sự kỳ vọng của đệ..."
"Được rồi, các ngươi mau chóng ra tay xử lý..."
Thanh âm nhỏ nhẹ, nhàn nhạt, có phần lạnh lùng của nữ nhân kia cất lên khiến một người áo đen trong đó nhanh chóng vận chuyển linh khí để vọt tới trước mặt Trầm Tranh rồi giơ tay chộp lấy cổ, nhấc bổng cả thân hình của hắn lên. Theo đó, tên áo đen còn lại cũng rút ra một lưỡi dao sắc bén lập loè hàn quang, trong chớp mắt, hắn liền dùng nó để rút ra móng tay Trầm Tranh rồi đập nát ngón út của hắn.
Bạch Vũ Phỉ tuy rằng đã mất hết tu vi nhưng trước đó cũng từng là cường giả, biết rằng con trai mình sớm trưởng thành, đã trải qua mọi khó khăn, khổ sở rồi nên đối với việc này cũng không tỏ thái độ gì, chỉ căn dặn hắn chú ý cẩn thận. Trầm Tranh cũng lưu lại hậu thủ cho mẹ mình phòng thân rồi bàn giao với đám người Bạch Vĩ một hồi, bảo chúng tận chú ý, chăm sóc mẹ mình xong thì liền rời đi.
"Hừ, tên ma quỷ này quả nhiên là đã bị phế bỏ, không còn là nam nhân nữa..."
“Trầm sư đệ!!! Khó khăn lắm mới bước vào con đường tu luyện thì đệ cũng đừng nên khinh cử vọng động, lao đầu vào chỗ c·hết như vậy chứ? Có thể đệ không biết nhưng trước đây, Thiên Thủy Môn vốn dĩ có Lục đại trưởng lão, trong đó, một vị có tu vi gần với môn chủ đã từng thử tiến sâu vào trong Tuyết Mạn Thiên Phong, kết quả là xương cốt đều không còn!”
Chỉ nghe một tiếng cười dài vang lên, lấn át cả cương phong từ phía sau núi đang quất vào mặt thì bóng dáng của Thường Ngọc Giang cùng thiếu nữ áo hồng cũng dần dần biến mất sau lớp sương mù dày đặc.
Một lúc sau, vừa hấp thu dược lực của Tái Tạo Đan vừa vận chuyển linh khí đi khắp cơ thể khiến thương thế của Trầm Tranh cũng dần dần khôi phục. Hắn bắt đầu đứng dậy, tới trước hai xác người còn đang thấm đẫm máu, c·hết không kịp nhắm mắt kia, gạt bỏ n·ộ·i· ·t·ạ·n·g đang vương vãi ra mà lấy chiếc quần của người có thân hình tương đồng với hắn mà mặc vào một cách chậm rãi.
"Đã thành thói quen xấu, khó bỏ được, xin tiền bối đừng quá bận tâm..."
"Sư đệ không cho rằng ta sẽ bỏ chút gì vào trong đó hay sao? Dù sao ta cũng đã từng ra tay đả thương đệ..."
"Đúng rồi, ta vẫn chưa biết tên của sư đệ?"
Cho tới khi ngón thứ hai chịu chung số phận bị rút móng, dập nát thì Trầm Tranh mới khẽ vận dụng một đạo linh khí để sử dụng tấm Truyền Tin Phù ở trong người...
"Ta đã cho phép ngươi lên tiếng chưa?"
Trầm Tranh dõi mắt nhìn theo thân ảnh ấy, cũng lớn giọng nói vọng lại :
Mặc dù Tuyết Mạn Thiên Phong mang danh là một phần của Thiên Thủy Môn thế nhưng là nó cũng không thuộc phạm vi sơn môn mà là nằm ở trong một sơn cốc phía Bắc cách Thiên Thủy Môn hơn trăm dặm. Khoảng cách này đối với Trầm Tranh có tu vi Thông Mạch nhị trọng mà nói thì cũng không quá xa xôi, mới xuất phát từ sáng sớm thì đến lúc giữa trưa, trước mặt hắn đã xuất hiện một sơn cốc rộng lớn bị sương mù bao phủ, Lối vào của Tuyết Mạn Thiên Phong nằm ngay bên kia, ngay cạnh một tảng đá cẩm thạch vẫn luôn tản ra quang mang nhàn nhạt.
Chỉ có điều, giờ đây, nụ cười kia lại có phần rét lạnh như sương tuyết đang phủ kín đỉnh núi trên mây mờ ở phía xa kia.
Có người tỏ ra kính nể tinh thần cầu tiến, vươn lên của hắn, có người tán thưởng lòng can đảm, dũng khí nhưng càng nhiều thì cho rằng Trầm Tranh điên rồi, không biết tự lượng sức của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ta họ Thường, tên là Ngọc Giang!"
"Trầm sư đệ bảo trọng, bất kì khi nào đệ muốn cũng có thể tới tìm ta, lần này sư huynh sẽ thực sự mỏi mắt mà chờ mong..."
Thiếu niên kia hướng ánh mắt về phía Trầm Tranh vẫn đang nằm im trên đất, khẽ chắp tay.
"Thường sư huynh..."
"Đừng quên, hai ta vẫn còn ước hẹn một trận chiến..."
"Lần so tài này... Sư huynh xin nhận thua... Tâm phục khẩu phục..."
...
"Ngọc Giang... Ta, ta.... Ta không cố ý đâu... Ta không cố ý, làm trái lời của ngươi... Nhưng mà... Đệ đệ của ta đã bị..."
Tin tức Trầm Tranh muốn tiến vào Tuyết Mạn Thiên Phong để tìm kiếm cơ duyên đột phá nhằm tham dự Ngoại môn thi đấu dần dần lan truyền khắp các khu tạp dịch cùng nội bộ của đệ tử Ngoại môn. Trong nhất thời, hắn đã trở thành tiêu điểm để mọi người bàn tán.
Chỉ là, chưa kịp để cho Trầm Tranh bước tới đó thì ba bóng người ở gần đấy đã chậm rãi đi đến, chắn trước mặt của hắn. Ba người này bao gồm hai nam một nữ, trong đó, hai nam nhân cao to mặc áo đen che kín mặt kia đều có tu vi Thông Mạch cảnh nhất trọng. Duy nhất bình thường một chút chính là nữ nhân đang mặc một bộ y phục màu hồng nhạt bó sát người làm nổi bật lên những đường cong mê người cùng khóe miệng luôn chất chứa nụ cười duyên đầy quyến rũ.
Chương 13 : G·i·ế·t người tru tâm
"Đây là Tái Tạo Đan chuyên dùng để chữa lành, tái tạo lại cốt nhục... Thương thế mà đêm đó ta gây ra cho đệ cũng có thể hồi phục lại, nguyên vẹn như ban đầu... Sư huynh không thể giữ được lời hứa, trong lòng hổ thẹn vô cùng, mong sư đệ hãy cho huynh cơ hội để bồi tội mà nhận lấy thứ này..."
Trầm Tranh nghe vậy thì bình tĩnh trả lời :
"Ngọc Giang sư huynh, sinh tử bất luận, vô oán vô hối!"
"Chờ ở đây hồi lâu, xem ra chúng sớm đã không nhịn được nữa rồi..."
Thiếu niên áo đen thấy vậy cũng chợt ngây cười ra trong chốc lát, sau đó liền cười lớn : (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này, nụ cười nhạt không mấy khi xuất hiện cũng dần hiện rõ trên khuôn mặt nát bấy, loang lổ vết sẹo của Trầm Tranh. Chỉ thấy thiếu niên áo đen hôm nào đã chậm rãi đi tới trước mặt bốn người, không, là hai người và hai cỗ t·hi t·hể vừa c·hết không nhắm mắt khiến khuôn mặt của thiếu nữ kia không nhịn được mà tái nhợt, không còn chút máu nào.
Một lúc sau...
“Động thủ đi!"
"Trầm Tranh... Còn huynh?"
"Xuỳ... Xuỳ..."
Trầm Tranh tiếp nhận hộp nhỏ chứa một viên đan dược màu nâu nhạt ẩn chứa mùi hương nồng đậm của các loại Linh Dược vào tay xong thì không nói hai lời, lập tức cho vào trong miệng. Trông thấy thái độ thản nhiên, không chút hoài nghi nào của hắn thì thiếu niên cũng có phần kinh ngạc mà lên tiếng hỏi :
Tất cả móng tay móng chân của Trầm Tranh sớm đã bị rút ra, mười ngón tay cùng ngón chân cũng đều dập nát khiến một chút mảnh xương vụn đâm ra ngoài, xuyên thủng làn da.
Thiếu nữ áo hống đứng gần đó cuối cùng cũng không nhịn được mà run run lên tiếng để giải thích nhưng điều này như đã chọc giận người thiếu niên. Trong chớp mắt, hắn liền vận chuyển linh khí mà ngưng tụ ra hai mảnh băng sắc nhọn rồi để cho nó lao lút đi, xuyên thẳng qua hai bả vai người thiếu nữ khiến nàng chỉ kịp kêu thảm một tiếng rồi đau đớn ôm lấy vai, thần sắc tràn đầy sợ hãi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.