Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Thí Tiên

Unknown

Chương 10 : Tiến vào Ngoại môn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10 : Tiến vào Ngoại môn


“Cái gì?” Trương chấp sự vốn đang nhìn lại sổ sách, nghe vậy thì không khỏi ngẩng đầu lên, ngây người quan sát Trầm Tranh giống như đang nhìn một kẻ vô cùng đần độn, ngu ngốc.

“Được rồi, tất cả cũng giải tán đi, thiên phú trọng yếu nhưng cũng phải tranh thủ từng khắc một, không được phép chủ quan, lơ là!”

Trương chấp sự nhanh chóng giao quần áo, lệnh bài của đệ tử Ngoại môn và lệnh bài của Quản sự tạp dịch khu phía Đông cho Trầm Tranh rồi đuổi hắn đi.

Trong vòng ba tháng, không những phải đột phá tới Thông Mạch cảnh tam trọng mà còn phải tranh giành năm vị trí đầu! Độ khó này khiến không ít đệ tử mới tưởng tượng thôi đã cảm thấy tim đập chân run...

"Đêm nay ngươi hãy ra phía sau núi để tu luyện..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trầm Tranh thấy vậy thì cũng không quá để ý, lúc ở Trầm gia thì hắn cũng đã từng hưởng thụ đãi ngộ gấp bội lần như này nên hắn chỉ thản nhiên ra lệnh :

Trương chấp sự nghe Trầm Tranh xác nhận chắc chắn như vậy liền lắc đầu ngán ngẩm. Tuy rằng với tình trạng hiện nay của Trầm Tranh thì cũng chỉ có thể sắp xếp cho các công việc như quản lý bếp núc, hái lượm dược thảo... So với các nơi như Luyện Đan, Chú Binh, Trận Pháp... thì kém rất xa nhưng vẫn có thể nhặt nhạnh được không ít chỗ tốt giúp ích cho con đường tu luyện sau này. Duy chỉ có khu tạp dịch là khác biệt, ngoại trừ điểm cống hiến thì cũng sẽ chỉ lấy được những lợi ích phàm tục đơn giản như kim ngân, nữ sắc...

Chúng đệ tử đồng thanh cúi đầu dạ một tiếng rồi vừa đi vừa sôi nổi bàn luận tất cả những gì đã được chứng kiến. Cũng không có ai đoài hoái tới Trầm Tranh bắt đầu đi lấy lệnh bài cùng quần áo của đệ tử Ngoại môn.

"Không biết chuyện khi nãy ta vừa đề cập tới thì Trầm huynh nghĩ thế nào? Chính là việc thay huynh dạy bảo mấy người này một hồi để phụ giúp huynh các công việc hàng ngày này, tránh làm lãng phí thời gian của huynh..."

Cho tới Đường Vân, từ hôm qua đến nay, không biết do ai lan truyền nhưng đã dần xuất hiện tin tức thông báo rằng hắn xuống núi gặp bất trắc, bị dã thú tấn công, ngay cả xương cốt cũng không còn. Trầm Tranh nghe xong liền biết là do thiếu niên kia đã an bài tất cả, sắp xếp mọi thứ để chuyện này trôi vào dĩ vãng.

"Xem ra hắn muốn về khu tạp dịch để làm vương, làm tướng, trả lại hết tất cả những khuất nhục mà bản thân đã phải nhận từ trước tới nay..."

“Vậy phiền ngài đăng ký giúp ta, ta muốn trở thành một quản sự tạp dịch...”

"Đa tạ huynh đã cất công tới đây để an bài mọi việc. Thú thật, không có quản sự Đường Vân giúp đỡ, ta còn không biết phải giải quyết những chuyện này ra làm sao nữa..."

"Cầu còn không được, xin nhờ huynh chiếu cố đám thuộc hạ này giùm ta vậy..."

Chương 10 : Tiến vào Ngoại môn

"Thiên phú của ngươi đã như này rồi thì ta khuyên ngươi nên an phận một chút, tông môn cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Sau này, nếu ngươi cần thì ta cũng sẽ mở lời nhờ trưởng lão của Luyện Đan Phòng luyện chế cho ngươi vài khoả đan dược dưỡng nhan, không dám nói là dung mạo của ngươi sẽ trở lại nguyên vẹn như cũ những cũng đỡ được ít phần...”

Sau đó, Trầm Tranh cũng nhanh chóng cáo biệt quản sự họ Dương để rồi trở về nhà, nay đã là một tiểu viện sạch đẹp, rộng lớn mà xem xét tình hình của mẹ mình. Khi tất cả đều đã xong xuôi thì Cổ lão ở trong thể nội cũng lên tiếng :

Trầm Tranh cười khẽ một tiếng, sau đó lại hướng về phía ba người Bạch Vĩ, nói :

“Ta không nghe lầm chứ? Ngươi thực sự muốn ở lại khu tạp dịch ư?”

Ba người Bạch Vĩ nghe vậy liền vội vàng quỳ xuống, trong lòng thì mừng rỡ vô cùng. Cả ba cũng biết người thanh niên cao gầy họ Dương kia có thiện ý, muốn kết giao với Trầm Tranh nên cũng không hề lo lắng, an tâm rằng bản thân sẽ không bị gây khó dễ. Như sáng nay, việc đám người Bạch Vĩ có thể tụ tập ở trước cửa trong khi giờ làm việc đã tới để chờ Trầm Tranh đi ra mà chúc mừng thì cũng là do thanh niên này tạo điều kiện mới có thể làm được.

Lúc này, sau khi trở về khu tạp dịch thì Trầm Tranh cũng đang trò chuyện với một tên thanh niên cao gầy :

"Nào dám, nào dám, sư đệ Kinh Mộng là thiên tài tuyệt thế của tông môn, được người người ngưỡng vọng, thiên phú của ta kém cỏi như vậy làm sao có tư cách ấy..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Được rồi, ngươi tên là.... Trần... Không, Trầm Tranh đúng không? Bây giờ ngươi đã là đệ tử Ngoại môn của Thiên Thủy Môn thì có hai lựa chọn. Một là chuyên tâm tu luyện như bao đệ tử khác, thứ hai, là trở thành một tên quản sự, hỗ trợ quản lý công việc hàng ngày của Thiên Thủy Môn.

...... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đa tạ môn chủ chiếu cố, Kinh Mộng đã nhớ kỹ! Đệ tử xin hứa sẽ cố gắng hết sức mình, không phụ sự kỳ vọng của môn chủ!”

“Vâng, mong ngài giúp đỡ cho...”

"Trầm huynh chớ có khiêm tốn, nhân sinh đằng đẵng, đâu ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra..."

“Các ngươi biết mình phải làm gì rồi chứ? Đừng có để cho ta nghe thấy bất kì lời phàn nàn nào của Dương quản sự, nếu không, cũng đừng trách ta...”

Một chút tán thưởng đối với ý chí nỗ lực, vươn lên vượt khó của Trầm Tranh cũng biến mất, bây giờ, ánh mắt Trương chấp sự nhìn hắn chỉ có tràn đầy thất vọng cùng thương hại.

“Được rồi, đứng lên đi!”

Trầm Tranh ở Thiên Thủy Môn ba năm nên cũng đã nắm rõ được hết tất cả các quy tắc. Làm quản sự mặc dù sẽ có ít thời gian tu luyện hơn nhưng vẫn có thể thu được điểm cống hiến nhất định để hối đoái các loại tài bảo giá trị.

Vừa nghe dứt lời của Lệ Thuỷ Tâm thì tất cả đệ tử Ngoại môn đệ tử gần đó liền hít một ngụm khí lạnh. Muốn tham gia Ngoại môn thi Đấu thì yêu cầu tu vi thấp nhất cũng là Thông Mạch cảnh tam trọng, trên đó còn có Thông Mạch cảnh ngũ trọng, lục trọng làm đối thủ nữa.

Tất nhiên, đại đa số đệ tử vẫn sẽ chọn con đường tu luyện, ra ngoài xông xáo để đột phá cảnh giới càng cao hơn chứ không an phận thủ thường, nằm yên một chỗ như quản sự.

"Vãn bối đã rõ..."

Cả ba người nghe thế liền cung kính ngẩng đầu lên rồi nhanh chóng đứng ra sau lưng của hắn, có vẻ như đã quen với tác phong của Trầm Tranh.

"Chúng thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng của hai vị đại nhân!"

“Bái kiến Trầm đại nhân!!!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này, người thanh niên cao gầy kia cũng cười cười, chậm rãi lên tiếng : (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trương chấp sự vừa cúi đầu ghi chép vừa nói, sau đó lại bổ sung thêm một câu :

"Không có gì, Trầm huynh chớ bận tâm! Dù sao bây giờ huynh cũng đã là tu chân giả, nếu muốn, mấy công việc lặt vặt này cứ để ta hướng dẫn thủ hạ của huynh một hồi để sau này chúng sẽ tự biết mà thu xếp, tránh cản trở việc tu luyện của huynh. Chỉ mong sau này, nếu có cơ hội thì sư huynh hãy giúp đỡ sư đệ Kinh Mộng của khu chúng ta một phen, tiểu tử ấy vẫn còn trẻ người non dạ, hành động rất xốc nổi, chỉ sợ lại gây ra phiền phức cho mọi người..."

“Bái kiến Trầm sư huynh... Không, quản sự đại nhân, Trầm đại nhân!”

Hai người còn lại cũng lần lượt chạy tới làm giống như Bạch Vĩ :

“Thôi được rồi, tùy ý ngươi vậy...”

Trò chuyện thêm được một lúc thì Bạch Vĩ đã từ xa đi tới, trông thấy Trầm Tranh đang đứng đó thì lập tức quỳ xuống mặt đất, lớn tiếng hô:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10 : Tiến vào Ngoại môn