Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1: Thế giới song song

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Thế giới song song


Trái Đất năm 2017, Thành phố Hồ Chí Minh

- Kỳ lạ, một đứa như mình làm thế quái nào lại trọng sinh được. Thằng hâm hấp nào chọn tao chắc cũng có vấn đề về não bộ.

Một thằng nhóc 10 tuổi đang nằm vắt vẻo trên cái võng nằm ở giữa nhà. Cây quạt trên tường ở đâu đó bên phải nó đang mở phà phà mát rượi, nhưng mặt mũi nó cũng không lấy làm thoải mái vì mỗi lần đung đưa cái võng lại v·a c·hạm vào mớ bàn học bên cạnh. Trên bụng nhóc ta đang để một cái laptop, hai tay nó đang bấm lia lịa trên cái laptop đó, còn cái laptop thì cứ phát ra những âm thanh ồn ào.

Câu nói lúc nãy cũng từ thằng nhóc này mà ra. Chốc chốc nó lại lẩm bẩm một số câu chửi thề nào đó.

Vâng, nó chính là Sinh, nhân vật chính của chúng ta. Thanh niên Trần Sinh 16 tuổi, vì một cái lý do củ chuối củ khoai gì đó mà thậm chí nó còn không nhớ nỗi, đã trọng sinh trở về lúc nó đang 10 tuổi. Đối với mấy thằng nhân vật chính gì gì đó trong những bộ truyện đại loại giống vầy thì sẽ cảm thấy vui vẻ, vui sướng các thứ. Nhưng nó thì thấy không quá thoải mái cho lắm.

Đương nhiên làm lại cuộc đời là chuyện tốt, nhưng nó thì cũng chả có cái gì đặc biệt để làm lại.

- Để coi… Bây giờ truyencv vẫn còn mở cái 4rum, tuy vào thời gian này mình chưa tham gia nhưng chắc cũng chả ảnh hưởng gì lắm. Lên đó hóng drama cũng vui. Nhưng mà quay về quá khứ như vầy rồi mấy cái game của tao chơi kiểu đếch gì nữa!

Phải thú nhận thằng này là một con nghiện game, tuy là không đến mức là nghiện ngập nhưng chắc cũng tầm nghiện ngập chia cho hai. Tuy dạo này game mới thì không có, game cũ thì chán bo me, nên độ nghiện ngập của nó cũng tụt xuống thêm một tẹo. Nhưng nó vẫn rất thích chơi game. Điều nó cảm thấy mệt mỏi lúc này là nếu quay về thời 10 tuổi thì mấy thể loại game online còn chưa phổ biến, chắc nhóm của nó cũng mới thành lập, và vô vàn những thứ khác chưa xuất hiện.

- Haizz chịu, chơi đại game kia vậy.

Nếu bộ truyện này được viết một cách suôn sẻ, khi thằng tác không hết hứng nghỉ giữa chừng và được nhiều người biết đến, thì sẽ có vài người thắc mắc ủa tại sao game online chưa phổ biến là thế quái nào. Thì, không phải game online không phổ biến, mà là…

Thứ nó đang chơi không giống thứ quý vị chơi đâu ạ. Thay vì video game, nó chơi audio game. Mà tại sao nó phải chơi audio game, thì tại nó bị mù chứ sao nữa!

Bỏ cái vụ audio game qua một bên, chúng ta nên quay lại với nhóc Sinh. Hiện tại thì lông mày nó đang nhíu chặt lại, gương mặt như táo bón 10 ngày liên tục.

- Vl cả A blind legend cũng không có. Mà khoan, đáng lẽ mùa này nó phải có rồi chứ, mình nhớ mấy năm trước mình có… Bà mẹ nó!

Hú lên quái dị, nó bắt đầu lục lọi lại ký ức của mình. Vì lúc trước vào thời điểm này nó cũng không đụng chạm vào game gì đó quá nhiều, đơn giản là nó cũng chưa biết về mấy cái này. Nhưng nó nhớ rõ ràng là hai năm trước nó có vô tình tải một game gọi là “A blind legend” về máy, dù không chơi được và bỏ đấy nhưng nó vẫn nhớ, vì vài năm sau nó đã chơi được và sau này thậm chí nó còn phá đảo phà phà… Ơ thế nhưng mà có một đoạn ký ức mới đã có sự thay đổi mà nếu nó không để ý kỹ thì sẽ không nhận ra, đó là ở thời điểm hiện tại, nó chưa hề tìm và tải bất kỳ thứ gì có tên “a blind legend” vào hai năm trước cả!

Thứ còn kỳ cục hơn là khi nó tra trên google thì không có kết quả nào chứng minh cái game này có tồn tại.

- Đệt, thế giới song song, đa vũ trụ.. Không lẽ đời của một game thủ chuyên cần như mình lại phải tìm đến những game dành cho trẻ em kia sao?  Ôi…

Chán nản khi cả cái game cốt truyện cổ lỗ sỉ nhất cũng không có để chơi, nó phải vớt vát hy vọng bằng những trò chơi với mớ âm thanh kinh khủng không thể chịu nổi…

Nhưng… Cái vẹo gì đang xảy ra!

Sau khi cố lục lọi tan nát cả cái google, nó đột nhiên phát hiện một sự thật kinh hoàng! Tất cả những thứ gì liên quan tới audio game đều không tồn tại ở thế giới này. Mấy game giải trí tàm xàm như đánh bóng bàn, chơi cờ, giải đố bla bla… Cũng bốc hơi mất tiêu. Thậm chí nó còn tìm tới trang chủ của cộng đồng audio game, và phát hiện ra rằng tên miền đó chưa được dùng đến bao giờ.

- Móa bố mày có biết tự làm game để chơi đâu, ôi kiểu này toang cmnr.

Nó đã bắt đầu muốn khóc rồi, ai đời cho nó lạc trôi vào cái chỗ mà lẽ sống của nó còn không có thì bảo sao nó sống cho được. Nhưng với IQ vô cực của một thằng thanh niên FA lâu năm, nó nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh.

- Thôi kệ nó, nghe nhạc đọc truyện giải trí cũng tốt. Chắc ông trời muốn mình bớt phí phạm thời gian hay gì đó…

Thở dài thườn thượt, nó mở đại you tube để kiếm cái gì xem cho đỡ buồn. Nhưng ngồi bấm nửa ngày nó cũng không thấy cái gì đó quá hay ho, chán chường nó ôm laptop đứng dậy khỏi cái võng, mò mẫm từng bước đi vào phòng, cất cái máy và lôi đại một cuốn sách lịch sử ra đọc.


Hôm nay là thứ hai, nó quyết định dậy sớm thiệt sớm. Ăn một cú vả mặt tưng bừng vào hôm qua, bây giờ nó đang ôm một niềm hy vọng rằng vào lớp sẽ có gì đó vui hơn để làm. Lúc nó chưa trọng sinh thì vào năm nó 10 tuổi, nó cũng rất thích đọc sách, nhưng quan trọng là nó đã ngốn sạch đống sách yêu thích của nó trên cái thư viện của trường từ vài năm cho tới khi nó tốt nghiệp, những cuốn thú vị không kém thì nó không dám lấy để đọc vì chú quản lý nói rằng đây là sách của mấy anh chị lớn. Nên nó đã từ bỏ việc đọc sách, vì cơ bản là đọc thì đã đọc rồi, mà không đọc thì cũng chả đọc được.

- Giờ này bọn bạn mình trẩu tre vl, chơi gì với tụi nó trời…


Đúng như nó dự đoán, chiều hôm nay chả có cái gì vui cả. Toàn ba cái trò đánh lộn chán ngắt, những buổi nói chuyện cũng chán luôn.

- Ôi… Bọn trẻ thời nay thật vô tri..

Ngồi trên cái cầu tuột bằng đá, tuột đại xuống sau đó đi về phía cái ghế đá đối diện, nó bắt đầu ngẫm nghĩ cho cuộc sống sau này của mình. Hôm nay thì cũng giống đa số những ngày nó đi học, mẹ nó đi làm về trễ nên nó cũng bị đón trễ luôn, bởi vậy mỗi khi tan học, ai nấy đi về hết rồi còn có mình nó ngồi bơ vơ giữa trời nắng chang chang.

- Tình hình như này… Phải tìm cách nào để tiêu bớt thời gian rảnh đi. Làm bài tập thì 1 tiếng là đủ làm cho một ngày, dù sao bài tập gì đó bây giờ dễ c·hết me. Sau đó là phải củng cố lại kiến thức lớp 10, có thể lên thư viện đọc trộm, dù sao cũng rảnh… Mượn về thì chắc không được, vậy thì chỉ có lúc ở trường mới làm được… Tuy là sau này đổi mới sách giáo khoa tùm lum, nhưng kiến thức bây giờ vẫn dùng được đáng kể. Để coi, mấy kênh kiến thức mình hay coi bây giờ có chưa ta? C·hết tiệt, toàn những thứ mình biết rồi…

Trời thì nắng như c·h·ó, bình nước thì quên đem (bình thường nó vẫn vậy) nên hiện giờ cổ của nó khô rang. Muốn mua ly nước trong căn tin cũng đeo có tiền mà mua, nó chán nản ngả lưng ra ghế đá ngẫm nghĩ cho cái tương lai hắc ín của mình.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Thế giới song song