Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 223: Chương 223
Nói là để cô ở nhà chăm sóc Giang Nguyên, nhưng Giang Hành đã tranh làm hết, cô có thể quay lại đi làm không?
Ninh Kiều quay lại phòng, đi qua đi lại, rồi lại đi ra ngoài.
Giang Nguyên nằm cả buổi sáng, đến lúc ăn cơm buổi trưa mới có thể ngồi dậy, hoạt động gân cốt.
Anh không biết Tô Thanh Thời có nghe lời mình không, càng không rõ ở kiếp trước, Ninh Kiều rốt cuộc đã c.h.ế.t như thế nào.
Đợi thìa cháo hải sản nguội bớt, anh đưa tới môi Ninh Kiều.
Ninh Kiều nếm một chút: "Rất ngon."
Đến chiều tối, Giang Kỳ và Giang Quả Quả đều về nhà.
Cứ thế này, dù không bệnh, cũng vì giả vờ mà mệt đến bệnh.
Ninh Kiều luôn chăm sóc Giang Nguyên.
Giang Nguyên giả bệnh cả ngày, mệt mỏi rã rời.
Ninh Kiều dùng khăn lót tay cầm bát, đem cháo trứng đến giường Giang Nguyên: “Còn hơi nóng.”
Người bị bệnh, làm sao có thể ăn ngon như vậy?
Chỉ cần bước nhầm một bước thôi, sẽ lại gặp kết cục đau đớn, Giang Hành không thể sơ suất.
Điều này rất giống trạng thái cô bị đuổi về phòng "dưỡng bệnh" vào khoảng thời gian trước.
Cuộc đời không có nhiều cơ hội bắt đầu lại từ đầu, anh đã có một lần, phải càng thận trọng hơn.
Ninh Kiều thầm nghĩ, nhưng không nói gì thêm, sợ cậu nhóc da mặt mỏng, bị trêu vài câu sẽ ngại, lại vào phòng nghỉ ngơi.
Cô bé vừa vào cửa, liền lớn tiếng hỏi anh cả tại sao lại để anh hai ở nhà.
———————————
Anh nấu cháo hải sản.
Cô giúp đỡ, cầm khăn lau những giọt nước hay nước canh b.ắ.n ra từ nồi, đứng bên cạnh trò chuyện với anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Môi Ninh Kiều chạm vào thìa ấm nóng.
Giang Hành nhận lấy bát đang rửa dở của cô: "Để anh."
Đỏ như con tôm bị nấu chín trong cháo.
Giang Hành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Khi xử lý xong hải sản và cho vào nồi, Ninh Kiều còn đùa: "Hôm qua Giang Nguyên còn khỏe, cùng Giang Kỳ đi bắt cua ở biển, sao bây giờ lại bệnh rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đợi cậu ấy ăn xong, Ninh Kiều lại đi rửa bát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ninh Kiều giành lấy thìa, ăn sạch chỗ cháo còn lại, động tác rất nhanh nhẹn.
"Em đi nghỉ đi."
Giang Nguyên ngồi dựa vào giường, nhận lấy bát nhỏ, thổi phù phù, dùng thìa ăn từng miếng một: “Ngon quá.”
Cháo hải sản do anh cả nấu ngon tuyệt, gạch tôm đã được nấu chín thấm vào từng hạt gạo, cua béo, cậu ấy dùng răng cắn một miếng càng cua, ăn rất ngon lành.
Nhưng vừa nói được nửa câu, miệng đã bị anh cả bịt lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước kia cứ tưởng ngồi trong lớp nghe giảng là việc khó nhất, bây giờ xem ra, bảo người chính trực học nói dối còn khó hơn.
Ngẩng lên nhìn anh, thấy doanh trưởng Giang trông rất tự nhiên, như thể cảnh này đã diễn ra hàng ngàn lần.
Ninh Kiều cười nhẹ.
Ninh Kiều nhìn mãi cũng không thấy Giang Nguyên có chỗ nào không thoải mái.
Vợ muốn đi làm, điều này hoàn toàn không thể.
Cô lại đi tìm nguyên liệu nấu ăn trưa trong tủ bếp, lại bị Giang Hành giành lấy.
Bữa trưa là Ninh Kiều cùng Giang Hành nấu.
Khi bệnh, món cô thích nhất là canh trứng mềm mịn, trước kia ở quê luôn năn nỉ mẹ dạy làm. Lúc này, Ninh Kiều nhớ lại các bước làm canh trứng, thêm muối và nước ấm, sau khi cho vào nồi dùng một cái đĩa sứ đậy lên bát, vài phút sau lấy ra, canh trứng trông rất đẹp mắt.
Đến giờ, chỉ có thể ở bên cạnh cô, không rời khỏi cô một phút giây nào.
Cô vào bếp rửa bát ăn lúc sáng, đập một quả trứng, nhẹ nhàng khuấy đều.
"Em thử xem coi mặn hay nhạt." Giang Hành nói.
Bây giờ các bạn nhỏ trong lớp rất quý cô giáo Ninh, không thấy cô, chắc chắn sẽ rất nhớ!
"Để anh thử." Giang Hành không nghĩ ngợi nhiều, vừa định ăn thìa cô đã dùng, thìa liền bị cướp mất.
Trong đầu anh vẫn nhớ rõ cảm giác đau lòng khi ôm cô trong tình trạng hấp hối, nhưng mọi thứ xung quanh như bị mờ đi, chỉ biết đó là lúc anh cảm thấy bất lực nhất.
Vốn định buổi trưa cũng phải nấu ăn cho anh, nhưng chưa bao lâu, Giang Hành đã về.
Canh trứng là món cô làm giỏi nhất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Hành khó tiếp lời, ho nhẹ một tiếng: "Bệnh đến như núi đổ."
"Câu này người già hay nói nhất, doanh trưởng Giang nói chuyện như người già vậy."
Cháo trong nồi sôi ùng ục, Giang Hành rắc chút muối và gia vị khác, rồi dùng thìa múc một ít, nhẹ nhàng thổi.
Giang Hành không thể để cô ra khỏi nhà, không thể để cô rời khỏi tầm mắt của mình.
Chương 223: Chương 223
———————————
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.