Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 222: Chương 222
Tô Thanh Thời im lặng, cúi đầu.
“Không được.”
Giang Hành đang đe dọa cô ta.
Hai anh em nhìn chị dâu nhỏ lo lắng bận rộn, có chút áy náy.
Lúc đó Đồng Thành Nghĩa mang bệnh ra chiến trường.
“Mọi quyết định tôi đưa ra, không hề có lỗi với liệt sĩ Đồng. Không thể giải thoát là vấn đề của cô, tôi không có nghĩa vụ điều hòa mâu thuẫn của người nhà, hơn nữa, cô cũng không phải người thân của cậu ấy.” Giang Hành thản nhiên nói, ánh mắt lạnh lùng, “Từ giờ trở đi, nếu cô cố ý nhằm vào gây tổn thương cho Ninh Kiều và các em tôi, tôi sẽ truy cứu đến cùng.”
Tô Thanh Thời giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Tô Thanh Thời cắn môi.
Nhập ngũ trở thành quân nhân là sự lựa chọn của họ.
Giang Hành bắt đầu giả vờ như không biết gì.
Không bị bệnh thì không được uống thuốc.
Nhưng không phải mọi lời nói dối đều nhằm mục đích lừa gạt, lần này, lời nói dối này có thiện ý.
Một người cao to như vậy, bị nói là đứa nhỏ, cậu ấy tự cảm thấy hơi xấu hổ.
Thực ra ban đầu, anh không nhận ra Tô Thanh Thời có gì đó không ổn.
Từ nhà trẻ bước ra, Giang Hành gặp Tô Thanh Thời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Người đã khuất cũng sẽ không mong cô vì cậu ấy mà mất tự do, thậm chí mất mạng.”
Trước sự ngạc nhiên của Ninh Kiều, Giang Hành chậm rãi nói: “Để anh đi xin nghỉ cho em, đứa nhỏ không thể thiếu em.”
Ninh Kiều: ?
Không biết chăm sóc người, không biết phân biệt thuốc, và nhấn mạnh rằng trong phòng sách còn nhiều công việc phải làm.
Chương 222: Chương 222
Hai anh em kiên quyết phản đối.
———————————
Cậu ấy thở dài ở trong lòng, lần trước chị dâu nhỏ đã nói, bệnh không được đắp kín, phải để thoáng, tại sao anh cả không học được?
Nhận được thư, biết được khi đó anh thân thể anh ta yếu ớt, Tô Thanh Thời rất lo lắng, không lâu sau, tin tức anh ta hy sinh được truyền đến.
Bị giam giữ hoặc mất mạng... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chị dâu nhỏ…” Giang Nguyên tận dụng hết khả năng, “Chị có thể không đi làm được không?”
Cô ta che giấu rất tốt, dù căm hận anh đến tận xương tủy, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản. Đã mấy tháng ở khu người nhà, bọn họ là hàng xóm, nhưng dù gặp mặt, Tô Thanh Thời cũng không có biểu hiện khác thường, thậm chí rất ít giao tiếp bằng ánh mắt với anh.
Bất kỳ chiến sĩ nào cũng có thể đối mặt với những thời khắc sinh tử này, chỉ mong không phụ lòng sứ mệnh, dù phải hi sinh tất cả, cũng không hề do dự.
Giang Nguyên nằm trên giường, lặng lẽ thu lại chân, rồi để tay lại trong chăn.
“Không được!”
Mắt Tô Thanh Thời ửng đỏ.
“Chuyện Đồng Thành Nghĩa, tôi rất tiếc.” Giang Hành trầm giọng nói, “Nhưng chúng tôi là quân nhân, là chiến sĩ, từ khi quyết định nhập ngũ, thì đã coi nhẹ chuyện sống c·h·ế·t.”
“Thì sao? Anh nghĩ tôi sẽ tha thứ cho anh sao?” Khoé mắt Tô Thanh Thời đỏ hoe hỏi.
Viện trưởng Nhiếp thông cảm, biết được em trai nhà họ Giang bị bệnh, liền quan tâm hỏi thăm vài câu và nhờ doanh trưởng Giang nhắn lại cho Ninh Kiều rằng cô chỉ được nghỉ một ngày thôi, Lục Từ Từ có thể trông nom lớp học, bảo cô đừng lo lắng.
“Chị phải đi đến nhà trẻ một chuyến để xin nghỉ.” Ninh Kiều nói, “Một lát nữa sẽ về.”
Lần trước khi cô có dấu hiệu bệnh, không phải anh rất chu đáo sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ninh Kiều đưa nước và thuốc cho cậu ấy, Giang Hành quay lại nhờ cô lấy giúp khăn, cô liền chạy đi, Giang Hành tranh thủ lấy thuốc từ tay Giang Nguyên, nhét vào túi mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lên chiến trường, đối mặt với sự chênh lệch sức mạnh giữa ta và địch, Đồng Thành Nghĩa đã chọn vượt qua mọi khó khăn để đánh bại kẻ thù.”
Ngày thường Giang Nguyên rất ít làm phiền người khác, trong số các em, cậu ấy là người làm cô yên tâm nhất. Cậu ấy hiếm khi mở lời, Ninh Kiều không thể từ chối.
Giang Hành đi đến nhà trẻ xin nghỉ giúp Ninh Kiều.
Lúc này, bọn họ đứng đối diện nhau.
“Tôi không cần sự tha thứ của cô.” Giang Hành lạnh lùng nói, “Không chỉ riêng cậu ấy, là quân nhân, bảo vệ tổ quốc, bất kỳ chiến sĩ nào trên chiến trường đều coi cái c.h.ế.t như không. Bao gồm cả tôi, bao gồm cả những lãnh đạo cấp cao hơn.”
Cô ta hiểu rõ Đồng Thành Nghĩa, hiểu tình cảm và ước mơ với đất nước của anh ta, khi hy sinh trên chiến trường, có lẽ anh ta sẽ tiếc nuối, nhưng tuyệt đối không lùi bước.
Hóa ra Giang Hành đã biết về quá khứ của cô ta và Đồng Thành Nghĩa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.