Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 143: Chương 143
Cô không cần nói cốt truyện gì cả, chỉ nói cảm thấy Trần Văn rất kỳ quái, lại cùng anh thương lượng đối sách.
Phó Thiến Nhiên nở nụ cười ngây thơ, lôi kéo Ninh Kiều cùng nhau, chờ tới cửa sân, lại lần nữa nhón mũi chân, nhìn Trần Văn một cái.
Phó Thiến Nhiên giống như lơ đãng mà nói chồng của Ninh Kiều đi ra ngoài làm nhiệm vụ, nhắc nhở Trần Văn.
Thật ra Phó Thiến Nhiên không lo ăn uống, trứng gà không rẻ, nhưng đối với nhà cô ta mà nói, cũng không phải ngày lễ ngày tết mới ăn nổi.
Phó Thiến Nhiên choáng váng một chút: “Có thể là bởi vì, tính cách của anh ấy tương đối hàm s·ú·c. Còn nói cái gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ở trong trường học gặp phải, sắc mặt Phó Thiến Nhiên trở nên lãnh đạm.
Cũng chỉ có Giang Hành.
“Anh ấy nói với cô hả?” Phó Thiến Nhiên không hề giấu giếm.
Nhưng cái c.h.ế.t của Phó Thiến Nhiên, giống như là một cái gai trong lòng cô.
Chương 143: Chương 143
Hạ Vĩnh Ngôn đến công xã Hồng Lâm một chuyến, hỏi thăm người thanh niên trí thức tên Trần Văn này.
Đáng thương doanh trưởng Giang, đi ra ngoài làm nhiệm vụ mười ngày, chỉ có mình cô nhớ.
“Đây là đối tượng của cô sao?” Ninh Kiều hỏi.
Cô ta ho nhẹ một tiếng: “Không còn sớm, trở về thôi.”
“Anh ta khen da tôi trắng.” Ninh Kiều nghiêm túc nói với Phó Thiến Nhiên, “Thiến Nhiên, có phải không ổn không?”
Sáng sớm hôm sau, Phó Thiến Nhiên không tới tìm Ninh Kiều cùng đi trường học.
Các thôn dân không hiểu biết thanh niên trí thức, thanh niên trí thức cũ thì rõ ràng hơn một chút, nhưng bo bo giữ mình, chỉ lắc đầu nói bản thân không thân với Trần Văn.
Chuyện của bản thân Ninh Kiều còn lo không xong, cũng lười để tâm chuyện người khác, cuối cùng tốn công vô ích.
Biết được Ninh Kiều đã kết hôn, giọng điệu của Trần Văn cũng không mất mát, chỉ cười nói, nhìn không ra khác thường.
Nếu bình thường, khi Trần Văn nói như vậy với bạn học ở quê hoặc thanh niên trí thức nữ khác, chắc chắn là họ sẽ đỏ mặt.
“Chị dâu nhỏ nhớ anh cả sao?” Giang Quả Quả tò mò hỏi.
Không có gì càng đáng quý hơn sinh mệnh.
Lúc ôm sách giáo khoa đi đến lớp 2-2, Phó Thiến Nhiên cau mày.
“Tôi lên lớp trước.” Phó Thiến Nhiên nói.
Nhưng trứng gà là Trần Văn đưa, bản thân anh ta còn không nỡ ăn.
Nhưng thật ra một thanh niên trí thức nữ tên Trang Á Á, rõ ràng chần chờ hồi lâu, lại chuyển ánh mắt quay lại nhìn.
Liên tiếp mấy ngày, Phó Thiến Nhiên đi làm hay tan ca đều không tới kêu Ninh Kiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Văn đối xử tốt với cô ta.
Phó Thiến Nhiên tự an ủi bản thân.
Trần Văn khen da Ninh Kiều trắng, khiến cho cô ta có chút khó chịu. Buổi sáng không biết nên như thế nào đối mặt với Ninh Kiều, liền đi trước. Trần Văn mang một cái trứng gà luộc, đứng chờ ở cửa khu người nhà, chờ đến Phó Thiến Nhiên, liền vui vẻ chào đón. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Văn chỉ chỉ mặt Ninh Kiều, “Làn da của cô thật tốt.”
Giang Nguyên cùng Giang Kỳ như nghe được chuyện chê cười: “Sao có thể nhớ anh cả chứ?”
Ninh Kiều bật cười.
Ninh Kiều đến nhà họ Phó một chuyến, chị Thư Lan nói, Phó Thiến Nhiên ra ngoài từ sáng sớm.
Đôi tay Ninh Kiều nhéo má Giang Quả Quả: “Em nhớ không?”
Nhưng Ninh Kiều không có, Trần Văn thấy sắc mặt của cô lãnh đạm, một câu cũng chưa tiếp, quay đầu lại nhìn về phía Phó Thiến Nhiên kêu: “Thiến Nhiên, sao không đợi tôi?”
Đến lúc này, Ninh Kiều ngóng trông Giang Hành sớm trở về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
—————————
Bây giờ, trong túi Phó Thiến Nhiên còn để trứng gà của Trần Văn đưa.
Không biết vì sao, cô cứ cảm thấy chỉ cần anh ở nhà, dù chuyện có lớn cỡ nào, anh cũng có thể giải quyết được.
Em trai em gái không gánh vác được gia đình, cô cũng không trông cậy vào bọn họ ra chủ ý gì.
Giang Quả Quả dùng sức lắc đầu, quay đầu hỏi anh hai cùng anh ba. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Thiến Nhiên còn chưa chuẩn bị tâm lý nói cho Lạc Thư Lan việc mình có đối tượng, hoang mang rối loạn mà chạy, lúc này nghe Ninh Kiều kêu, lại quay đầu lại.
“Tôi với đồng chí Phó mới vừa biết nhau không lâu, là hôm nay tình cờ gặp phải.” Trần Văn phân rõ ranh giới, còn nói thêm, “Cô tên là gì?”
Ninh Kiều lại xé một tờ lịch.
“Anh cả của các em nói nhiều nhất là nửa tháng sẽ về, nhanh nhất thì mười ngày là có thể về.” Ninh Kiều nói, “Hiện tại là ngày thứ mười, anh ấy còn chưa về sao?”
—————————
Đầu óc Phó Thiến Nhiên ong ong.
“Anh ta nói, hai người chỉ tình cờ gặp nhau trên đường, mới vừa quen biết.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.