Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 142: Chương 142

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 142: Chương 142


Chờ đến Phó Thiến Nhiên chạy đi, Trần Văn hỏi Ninh Kiều: “Trông cô rất nhỏ, có phải còn nhỏ hơn Thiến Nhiên không?”

Phó Thiến Nhiên cùng Trần Văn tình đầu ý hợp, hai ngày trước, cô ta cũng đã gật đầu đồng ý trở thành đối tượng của Trần Văn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Nguyên nghiêm trang nhắc nhở: “Quả Quả, chị dâu nhỏ nói chúng ta phải có lễ phép. Em với người ta không oán không thù, vì sao mắng bọn họ là tiểu nhân?”

Trần Văn lại lần nữa cắt ngang lời Phó Thiến Nhiên: “Em đi đi.”

Ninh Kiều có trực giác, vị thanh niên trí thức nam cùng Phó Thiến Nhiên yêu say đắm này, có gì đó không ổn.

“Bọn họ đắc tội em?”

Bọn họ đã đáp ứng Giang Hành, anh cả có ở nhà hay không thì bọn họ đều làm việc cư xử như bình thường!

Giang Quả Quả tò mò nhìn bọn họ, bọn họ cũng nghiêng đầu nhìn Giang Quả Quả.

Chương 142: Chương 142

“Xin chào đồng chí, tôi tên Trần Văn.” Trần Văn cắt ngang lời của Phó Thiến Nhiên.

Ninh Kiều yên lặng mà quan sát Trần Văn.

Giang Quả Quả sợ bản thân chọc người ta khóc, sợ tới mức chạy nhanh vào phòng.

Phó Thiến Nhiên đứng ở sau cây lớn, khó chia lìa với Trần Văn.

“Không có nha!”

Trần Văn kết luận, cô cũng là con gái của cán bộ trong khu người nhà.

Trần Văn nhận thấy ánh mắt của cô, ý cười bên khóe miệng càng đậm, khi chạm phải ánh mắt của cô, ánh mắt trở nên phá lệ chân thành tha thiết.

“Thiến Nhiên, cô còn chưa về nhà sao?” Ninh Kiều nhẹ nhàng nhắc nhở, “Vừa rồi tôi thấy mẹ cô đang tìm cô đó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Có gì đâu nha.” Trong lòng Phó Thiến Nhiên ngọt như ăn mật.

———————————

Anh hai cùng anh ba đã về trước, đang ngồi trên bàn sách làm bài tập.

Được đến câu trả lời, giữa mày Trần Văn giãn ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Thiến Nhiên cả kinh: “Em đi về trước đây, mẹ em hay lải nhải nhất, nếu bị bà ấy thấy……”

Giang Quả Quả cùng anh hai ông nói gà bà nói vịt hơn nửa ngày.

Lại thấy cô đẩy xe đạp, chất liệu váy trắng, cùng với kẹp tóc tinh xảo trên đầu……

“Thiến Nhiên.”

Trần Văn còn không biết người lớn trong nhà Ninh Kiều là quân hàm bậc mấy, không thể hành động thiếu suy nghĩ, nhưng vẫn cản cô lại.

Mặt cô trắng như tuyết, đôi mắt hạnh như nhiễm hơi nước, cánh môi hơi giơ lên, cười tủm tỉm, làm trong lòng anh ta run lên vì quá đẹp.

*Tiểu nhân: chỉ người bụng dạ nhỏ nhen, hèn hạ, đáng khinh (hoặc theo nghĩa khác là đứa nhỏ).

Trần Văn cười dịu dàng, giơ tay muốn vuốt tóc cô ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Quả Quả đi về nhà, vừa đến sân nhỏ nhà mình, liền thấy Đoàn Đoàn cùng Viên Viên.

Giang Quả Quả nhíu mày.

Lần đầu tiên yêu đương, từng phút từng giây đều muốn ở bên đối phương, lúc này sau khi tan ca, thấy Trần Văn đã đợi ở ngoài khu người nhà, quả thực là mừng rỡ như điên.

“Xin lỗi, anh không nên đột ngột tới tìm em.” Trần Văn nói, “Nếu bị người trong khu người nhà thấy, ảnh hưởng đến em thì không tốt. Nhưng mà anh rất muốn gặp em.”

Trần Văn quay đầu lại, thấy một cô gái, anh ta thoáng ngẩn ra.

Giang Quả Quả thử nhe răng, Đoàn Đoàn và Viên Viên lui về phía sau, dáng vẻ rất sợ hãi.

Tình huống không ổn, anh hai của cô bé bắt đầu học theo anh cả, bắt đầu thích răn dạy người khác!

Hơn nữa, bọn họ giống nhau nhau như đúc, điểm có thể để cho người ta phân biệt được là một đứa thắt b.í.m tóc, một đứa không có mà thôi.

Lúc nhìn Trần Văn, Phó Thiến Nhiên có chút ngượng ngùng, đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy anh ta ra.

Khi Ninh Kiều cùng Trần Văn đối diện, cô không khỏi hơi nhíu mày.

“Anh hai, anh ba, vừa rồi ở bên ngoài em thấy hai tiểu nhân*!” Giang Quả Quả nói.

Đối với chuyện của Phó Thiến Nhiên, cô bé hoàn toàn không biết, cô bé với anh hai anh ba chỉ có ký ức liên quan đến chị dâu nhỏ.

Ninh Kiều mặc một bộ váy trắng, đứng thẳng trong gió, sợi tóc mềm mại giữa trán bị gió thổi bay phấp phới.

18 tuổi mà thôi.

Là tiểu nhân, là chân chính tiểu nhân!

“Cô ấy là đồng nghiệp của em, tụi em ở cùng một khu người nhà.” Phó Thiến Nhiên cười mở miệng, dừng một chút, muốn giới thiệu Trần Văn, có chút thẹn thùng, “Đây là ——”

Ánh mắt như vậy, cô rất quen thuộc, lần trước nhìn thấy, là từ trong mắt của con trai xưởng trưởng Lâm.

Phỏng chừng là càng dễ mắc câu hơn Phó Thiến Nhiên.

Thời buổi này, kết thân thì chỉ cần xem mắt là có thể trực tiếp định ra hôn sự, bởi vậy Phó Thiến Nhiên cũng không cảm thấy bọn họ phát triển quá nhanh.

“Đây là?” Trần Văn lấy lại tinh thần, hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuối cùng, Giang Nguyên lắc đầu: “Giang Quả Quả, em có thể nói là đứa nhỏ.”

Giang Quả Quả:?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 142: Chương 142