Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 119: Chương 119

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 119: Chương 119


Tô Thanh Thời ngoài miệng không nói, thật ra cô ta đều lén lút học tập theo những người nhà của quân nhân ưu tú này.

Cô Chu cầm hồ sơ, nói: “Đều đến rồi, bây giờ đang chờ ở phòng họp. Nhưng mà cô Lý, cô xem bên này ——”

“Cha tôi là giáo viên tiểu học của công xã, lần này có cơ hội, tôi bèn đến thử xem.”

Nhớ đến chuyện cũ, Tô Thanh Thời cười tự giễu, may mắn cô ta đã dọn đi, hiện tại còn có cơ hội có được công tác tốt như vậy.

———————————-

Nhưng đột nhiên, một chiếc xe đạp vượt qua cô ta, hướng về phía trường tiểu học quân khu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tô Thanh Thời khinh thường mà nhếch môi.

Loại người gì thế!

Khi vừa vào khu người nhà, Tô Thanh Thời còn tưởng rằng nhóm gia đình quân nhân đều là quan quân mà mỗi người hâm mộ, họ không hiếm lạ kiếm tiền. Nhưng thì ra là không phải, chức vị của chồng càng cao, giác ngộ của vợ cũng càng cao, nghe nói vợ của tư lệnh Phó, thời trẻ là y tá ở bệnh viện, không muốn giữ yên hiện trạng bèn tham gia sát hạch, cuối cùng trở thành bác sĩ.

Cô Lý nhìn một cái: “Hẳn là người quen của hiệu trưởng Viên, ngày đó đến văn phòng gặp ông ấy trước, tuy rằng hiệu trưởng Viên chưa nói, nhưng tạm thời vẫn giữ lại trước.”

Nhìn theo bóng Tô Thanh Thời, ngay cả người luôn hiền hoà như chủ nhiệm Bạch cũng phát bực.

Tô Thanh Thời dần dần tiến bộ, tựa như bây giờ, nếu người trong thôn năm đó xuất hiện, tuyệt đối sẽ không dám khinh thường cô ta.

Bà ta không hề có ý như thế.

Lúc này các đồng chí tham gia phỏng vấn đang ở phòng họp chuẩn bị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chủ nhiệm Bạch bị nghẹn một chút.

Chương 119: Chương 119

Nhưng cô Chu cũng là nhân tinh, cười nói: “Bằng cấp không nói lên tất cả, có lẽ vị đồng chí này đặc biệt ưu tú.”

Các đồng chí đến ứng tuyển vị trí giáo viên có nam có nữ, mọi người hỏi thăm lẫn nhau rôm rả.

Đãi ngộ của trường tiểu học quân khu rất tốt, thông báo tuyển dụng vừa dán, không ít người nộp đơn đăng ký ứng tuyển.

Tô Thanh Thời trước tiên ra cửa, ở trong khu người nhà gặp được chủ nhiệm Bạch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một ngày nào đó, cô ta cũng sẽ thoát thai hoán cốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Phúc lợi ở công xã sao có thể so với trường tiểu học quân khu chứ.”

Còn muốn tới tham gia náo nhiệt.

Tô Thanh Thời nghĩ như vậy, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Giương mắt nhìn, là Ninh Kiều.

Có thể được học sinh kính trọng sao.

Vòng phỏng vấn thứ nhất, nói đơn giản là tự giới thiệu, thật ra cũng là kiểm tra khả năng ăn nói, cùng với có khẩu âm hay không vân vân. Dù sao cũng là giáo viên ngữ văn, muốn dạy bọn nhỏ đọc mà giọng quê hương lại quá nặng thì thật là không thích hợp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô Lý bên bộ phận nhân sự của trường nói: “Cô Chu, họ đã đến rồi sao?”

Cô vợ nũng nịu, ở trong nhà hầu hạ người khác không tốt sao?

Ninh Kiều tìm vị trí ngồi xuống, dưới đáy lòng chuẩn bị bản thảo.

Chủ nhiệm Bạch cười hỏi: “Đồng chí Tiểu Tô, cô cũng đến trường học phỏng vấn sao?”

“Tôi không thể đi sao?” Tô Thanh Thời hỏi lại.

“Cha cô là giáo viên tiểu học ở công xã, sao không giới thiệu cho cô đến trường của ông ấy luôn?”

Cô Chu ở bộ phận nhân sự nhiều năm như vậy, trước đây chưa từng gặp qua chuyện như vậy.

Rõ ràng là kiểu dáng đồng hồ dành cho nữ mà bọn họ cũng muốn lấy, thật là chẳng màng gì đến cô ta.

“Vòng đầu phỏng vấn, cô cũng đừng loại cô ta.” Cô Lý nói, “Chờ hiệu trưởng Viên quyết định.”

Ngoài người nhà trong khu người nhà, còn có cư dân trên đảo. Vòng thứ nhất sàng chọn tuổi tác cùng với bằng cấp, sau đó liên hệ những người còn lại tới phỏng vấn.

“Cô thì tốt rồi, trong nhà có điều kiện như thế, có thể mưa dầm thấm đất…… Tôi ở thôn Vũ Sơn, cha mẹ tôi nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, năm đó vẫn là cán bộ thôn tới cửa động viên, bọn họ mới cho tôi đi học.”

Tô Thanh Thời vừa mới dứt lời, cũng không đợi chủ nhiệm Bạch trả lời, lại lần nữa nhanh hơn bước chân.

Tô Thanh Thời nhìn đồng hồ kiểu nữ trên tay. Đây là đồng hồ do Đường Hồng Cẩm mua cho cô ta trước khi kết hôn, xinh đẹp lại hữu dụng. Lúc ấy ở quê, cha mẹ cô ta khuyên can mãi, muốn cô ta tháo xuống đưa cho em trai, nhưng cô ta không đồng ý.

Làm giáo viên, chỉ sợ lời nói còn không vang nổi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 119: Chương 119