Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 118: Chương 118
“Nào có bức màn gì, tìm chút thảm cỏ dán lại chấp vá đi.” Trang Á Á nói.
“Vậy tôi ——”
Tranh cãi với cái người như vậy làm gì? Người ta ỷ vào cha mình là lãnh đạo ở Kinh Thị, còn khoe khoang cả đoạn đường.
Tô Thanh Thời gặp hiệu trưởng Viên trước, hẳn là đối phương tán thưởng cô ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đúng vậy, dựa vào cái gì chứ!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ai cũng không thiếu một viên kẹo.
Trong hai ngày chờ đợi phỏng vấn chính thức, mẹ Đường nhìn ra được con dâu nôn nóng, bà ta cũng không dám thở mạnh, nói một câu bà ta kẹp chặt cái đuôi làm người cũng không quá.
“Cô nói nhà cô được phân cho phòng rộng rãi nhất khu nhà công nhân viên chức, bây giờ ở phòng nhỏ, chắc chắn là không thoải mái.” Trần Văn săn sóc mà nói, “Nhưng mà vẫn là đừng lại nhớ đến chuyện trước kia, nếu không chỉ là làm khó dễ chính mình đấy.”
Nhưng Trần Văn biết ăn nói, cũng biết làm việc, anh ta để ý cảm xúc của mọi người, lại lộ ra nụ cười ấm áp, khiến người không tiện từ chối.
Tô Thanh Thời thật vất vả mới khiến bản thân tĩnh tâm lại, chuyên tâm chuẩn bị.
Trường tiểu học quân khu cách khu người nhà không xa, nhưng cũng mất 30 phút để đến được đó.
Chương 118: Chương 118
“Cô nói cô muốn cái giường gần cửa sổ, thì phải nhường cho cô sao?”
Nhưng mà tán thưởng thì sao chứ, Tô Thanh Thời không có bối cảnh, người ta thật sự bằng lòng cho cô ta một cơ hội sao?
Mấy thanh niên trí thức nữ khác vẫn không vui.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, bản thân Tô Thanh Thời cũng không thể tự rối loạn đầu trận tuyến.
———————————
Gia đình quân nhân vây quanh ở trước mục thông báo, người có văn hoá nóng lòng muốn thử, chưa từng đi học thì tràn đầy cảm thán, cương vị tốt như vậy, lại không thể đi tranh thủ, thật là nỗi khổ không có văn hoá.
Chờ mấy thanh niên trí thức nữ đều dàn xếp xong, mấy thanh niên trí thức nam đi theo thanh niên trí thức cũ, đến chỗ ở của mình.
“Thảm cỏ sao có thể chắn được ánh sáng?” Khương Tiểu Liên nói, “Cùng lắm thì tôi ra tiền.”
Khương Tiểu Liên đi vào trong phòng.
“Cái giường gần cửa sổ đi, tương đối thoáng mát.” Khương Tiểu Liên nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm trận lùi bước không phải tác phong của Tô Thanh Thời.
Hơn nữa, vừa rồi Trần Văn còn đưa khăn tay cho họ, mấy thanh niên trí thức nữ cũng không lại dây dưa vấn đề này nữa.
Phỏng vấn bắt đầu lúc 9 giờ sáng, mới tờ mờ sáng, Tô Thanh Thời đã rời giường, ôn bài trong chốc lát, đổi quần áo sạch sẽ.
“Khương Tiểu Liên, tôi giúp cô đem hành lý vào nhà đi, cô ở giường nào?” Trần Văn hỏi.
Mấy thanh niên trí thức nữ khác không hé răng, cúi đầu sửa sang lại giường đệm của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phần lớn quan quân có tư cách cho người nhà tuỳ quân thì tuổi đã không nhỏ, vợ họ cũng không trẻ, chưa từng đi học cũng bình thường. Nhưng cô ta quên một việc, con của họ cũng có thể đăng ký thăm gia ứng tuyển.
“Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau. Mọi người hoà thuận ở chung, mấy thanh niên trí thức chúng ta đoàn kết một chút mới có thể cùng nhau đối kháng khó khăn gian khổ kế tiếp.” Trần Văn đứng ở giữa, ôn tồn nói, “Tôi nói câu công bằng, nhà Khương Tiểu Liên ở xa nhất, ngồi xe lửa đều tốn thời gian nhiều hơn so với chúng ta, từ trên thuyền xuống, nôn đến ra cả mật, chúng ta nhường cô ấy một chút, được không?”
“Ở thế nào nha.” Khương Tiểu Liên nói.
Căn phòng rách nát này, Khương Tiểu Liên không muốn ở dù chỉ một ngày, phòng vốn đã đủ nhỏ, thế mà còn không cho một người ở một phòng.
Đáy lòng Tô Thanh Thời vốn có nắm chắc, nhưng đứng bên cửa sổ, nhìn những người đăng ký, đột nhiên bắt đầu luống cuống.
Cuối cùng thì trên bảng thông báo trong khu người nhà cũng dán thông báo tuyển dụng giáo viên tiểu học.
Mấy thanh niên trí thức nữ khác không vui.
Trần Văn lấy mấy viên kẹo từ trong túi ra: “Một người lấy một viên đi, nể mặt tôi được không?”
Trần Văn trắng nõn sạch sẽ, vẻ mặt dáng vẻ thư sinh, giọng nói còn dễ nghe, sau một phen an ủi, trong lòng Khương Tiểu Liên cũng dễ chịu đôi chút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thời gian phỏng vấn là vào hai ngày sau.
Cuối cùng cũng tới ngày phỏng vấn.
Khương Tiểu Liên bóp mũi ngồi trên giường gần cửa sổ, duỗi tay sờ sờ cửa sổ: “Phải mua bức màn treo lên.”
“Tốt xấu cũng phải rút thăm quyết định.”
Tô Thanh Thời nhíu nhíu mày, một lần nữa ngồi xuống bàn sách, mở ra quyển sách giáo khoa tiểu học mẹ chồng mượn cho cô ta.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.