Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 109: Chương 109
“Búp bê sứ có mắt, có miệng, còn có cái mũi, giống thật lắm.”
Quả nhiên trong khu người nhà không có bí mật, Ninh Kiều mới nói mấy giờ trước mà bây giờ đã truyền đến tai doanh trưởng Giang.
“Ngủ.” Ninh Kiều rầu rĩ trả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ninh Kiều đành phải ra khỏi ổ chăn.
“Cô bé muốn tìm việc làm.” Đổng Tinh Mai hào sảng mà vỗ vỗ b* ng*c, “Cứ giao cho tôi.”
Giang Quả Quả suy tư: “Dù em không đuổi, cậu ấy cũng sẽ đi.”
Ninh Kiều không hề nghĩ ngợi liền xua tay: “Không có.”
“Đương nhiên có thể nha!” Giang Quả Quả lôi kéo anh mình vào phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy vì sao em muốn đánh, mắng con bé chứ?” Ninh Kiều hỏi lại.
Giang Quả Quả cúi đầu.
Nhưng vừa dứt lời, trong tay cô, nhiều một quyển sổ tiết kiệm.
————————————
“Ngủ sao còn nói được?” Giang Quả Quả nghiêm trang nói, “Anh cả, chị dâu nhỏ nói giỡn với anh đó!”
“Thật vất vả mới có bạn bè, vì sao muốn đuổi đi?” Ninh Kiều tò mò hỏi.
“Vì sao?”
“Có thể là em đánh? Hay mắng cậu ấy?” Giang Quả Quả nghiêm túc hồi tưởng, lắc đầu, “Không biết, dù sao mỗi lần đều là như thế.”
Quả Quả để chân trần chạy ra mở cửa, ngẩng đầu lên: “Anh cả!”
Cảm ơn Quả Quả.
Ninh Kiều chui vào trong ổ chăn, trong đầu còn quanh quẩn một màn vừa rồi, cánh tay bị anh nắm chặt, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
“Có thể vào sao?”
Lần nào cũng giống nhau.
Ánh trăng chiếu vào nhà, dừng trên gương mặt của cô bé.
“Nhưng cũng có rất nhiều người không đi.” Ninh Kiều nhẹ giọng nói, “Ông nội em, ba người anh của em.”
Chương 109: Chương 109
“Ngủ rồi sao?”
Tại sao anh cả của cô bé lại sang đây?
Ngày thường cô bé ngủ không thành thật, lăn lộn hồi lâu, hôm nay càng dữ hơn, lôi kéo Ninh Kiều nói chuyện hồi lâu.
Ninh Kiều ngớ người.
Vấn đề này làm khó Giang Quả Quả.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, không nhẹ không nặng, theo quy luật.
“Có lẽ không lâu sau sẽ không phải bạn bè.” Giang Quả Quả nghiêm túc nói.
Trong sinh mệnh cô bé xuất hiện bóng dáng của rất nhiều người, nhưng dần dần, những người đó đều sẽ biến mất không thấy.
Giang Quả Quả sửng sốt một chút.
Đôi con ngươi phá lệ xinh đẹp, sáng ngời, đầy tinh nghịch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong phòng im ắng.
“Em thích chơi với Chiêm Hà Phi sao?”
Giang Quả Quả cười: “Đúng vậy, còn có chị dâu nhỏ nha!”
Lễ hỏi ông cụ Giang cho, của hồi môn của cha mẹ đều ở trong tay Ninh Kiều.
Không bao lâu sau, mẹ Chiêm lại tới trường học một chuyến, xin giáo viên đổi chỗ cho con.
Sợi tóc nhu thuận buông xuống vai cô, Ninh Kiều dùng tay nhẹ nhàng vén ra sau tai, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết.
Hai bàn tay nhỏ nắm góc chăn, lại buông ra.
“Hẳn là thích.”
Ninh Kiều cười khẽ.
Ninh Kiều gật đầu.
Ninh Kiều nghe xong, cuối cùng đã biết vì sao con bé hưng phấn, là bởi vì kết bạn.
Ninh Kiều lười biếng, không muốn động, kêu Giang Quả Quả đi mở cửa.
Lúc sau, Chiêm Hà Phi chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của Giang Quả Quả.
Nhưng hữu nghị của hai đứa trẻ đến nhanh, đi cũng nhanh, có một lần Quả Quả đến nhà Chiêm Hà Phi chơi, không biết đã xảy ra chuyện gì, về sau mẹ của Chiêm Hà Phi không cho con gái chơi cùng Quả Quả.
Cô bé cái hiểu cái không mà gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Hành ít qua lại với mấy người nhà trong khu người nhà quân khu, nhưng ở bộ đội có nghe chiến hữu nhắc tới, vợ họ luôn nghĩ tìm công việc kiếm tiền giúp đỡ trong nhà.
“Vậy hiện tại hai đứa đã là bạn.” Ninh Kiều cười nói.
Giang Quả Quả nghe chị dâu nhỏ nói, người với người ở chung là song hướng, rất nhiều tình huống không thể quơ đũa cả nắm, bản thân phải tự phán đoán.
“Ngày mai em muốn đến nhà cậu ấy chơi.”
“Chiêm Hà Phi nói, trong nhà cậu ấy có một con búp bê sứ, là cha mẹ đến Cung Tiêu Xã mua cho cậu ấy!”
“Nghe chủ nhiệm Bạch nói, em hỏi người khác có thể tìm việc ở nơi nào.” Giang Hành dịu dàng nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nên đi thì sẽ đi, giống như mẹ em.”
Trong trí nhớ của Quả Quả, đời trước hình như cô bé cũng từng làm bạn với Chiêm Hà Phi dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi.
Sau khi Giang Quả Quả do dự một lúc lâu, lại lắc đầu.
Giang Hành:……
Buổi tối trước khi ngủ, Giang Quả Quả phá lệ hưng phấn.
Cô bé được nuôi thả, toàn thân là gai nhọn, là vì bảo vệ bản thân. Nhưng gai nhọn tuy có thể chống lại công kích, lại có tỉ lệ nhất định xúc phạm đến người muốn ở lại bên cạnh mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.