Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 530: Chương 530
*Ý chỉ những người luôn trong trạng thái bận rộn, không có thời gian để nghỉ ngơi.
Tô Trà không phản đối gì việc chia nhánh này, cứ nghe theo sự sắp xếp của cấp trên là được.
Cuối tháng mười hai.
Với lại, nghiên cứu khoa học thì ở đâu chẳng được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh ta nhìn kỹ nên rất nhanh đã phát hiện ra Phó Hành Khanh trông không bình thường lắm.
Nhìn sắc mặt của cô, Cốc Ích bật cười rồi nói: "Yên tâm đi, đến lúc đó tôi sẽ báo lên lãnh đạo tăng tiền lương cho em."
Trong quân đội, vào lúc sáng sớm, những người lính vừa mới đổi ca trên người phủ đầy bông tuyết.
Ôi, cái miệng bao giờ cũng thật thà hơn tim.
Chỉ hai phút sau, người lính trẻ thấy Phó Hành Khanh đi ra từ trong căn nhà nhỏ đó.
Người con gái Phó Hành Khanh đang yêu không biết trông như thế nào nhỉ?
Hôm sau, Phó Hành Khanh gọi cho Tô Trà, nói với cô anh đã quay lại quân đội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người lính được đổi ca nhanh chóng chạy về sân huấn luyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đang trong thời gian huấn luyện nhưng cả đám vẫn đưa mắt nhìn theo Phó Hành Khanh đứng trước đội ngũ.
Nghe thấy người yêu gửi đồ tới doanh trại mà vẫn bình tĩnh như thế, lại còn gửi tới tận đây nữa chứ?
Nghe thấy vậy, mọi người ngay lập tức vểnh tai lên hóng.
Bàn bạc mọi thứ xong xuôi, mọi người rời khỏi văn phòng của Cốc Ích, lúc này đã gần mười hai giờ. Thấy thế, Tô Trà cùng với Vương Vinh Bình và Chương Hạc Chi đến nhà ăn ăn cơm.
Được lắm. Vừa nãy khen sai chỗ rồi.
Anh ta nhìn thoáng qua thấy trên tay Phó Hành Khanh còn có một bọc đồ thì ngay lập tức đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Đợi đến khi buổi huấn luyện kết thúc, anh vừa hô hai chữ "Giải tán", ai nấy cũng cảm giác có một cơn gió thổi qua trước mặt mình.
Nhận được điện thoại của anh, Tô Trà vẫn không quên chuyện gửi đồ.
Đề phòng vẫn tốt nhất.
Ở trạm canh gác cũng có cảm giác tương tự, người lính trẻ đang canh gác chỉ cảm thấy mặt đất phía trước có một cơn gió thổi qua.
Để mắt tới cả hai bên là sao?
Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Thời tiết càng ngày càng lạnh, tuyết rơi dày đặc, cả bầu trời lẫn mặt đất đều bị bao phủ bởi một màu trắng bạc.
Trong khi mọi người đang khen ngợi Phó Hành Khanh nghị lực tốt thì anh lặng lẽ đẩy nhanh tiến độ huấn luyện.
Tô Trà âm thầm mỉa mai trong lòng, đến cả con lừa của đội sản xuất* cũng không làm được đến thế đâu.
Chậc chậc chậc, tuy rằng thời tiết bây giờ gió lạnh đến thấu xương nhưng mà trên mặt Phó Hành Khanh lại rất hớn hở.
Mọi người sửng sốt rồi trố mắt nhìn theo bóng lưng của anh.
Lần trước Đại Hổ bị c·h·ó rượt chạy cũng không nhanh bằng Phó Hành Khanh lúc này…
Cốc Ích vừa dứt lời, nghe qua có vẻ hợp lý song ngẫm kỹ lại, Tô Trà phát hiện ra có gì đó không ổn.
"Được. Vậy chuyện này sẽ do tôi quản lý. Nhưng có một chuyện khác, Tô Trà à, đến lúc đó phải nhờ em để mắt cả bên người chi nhánh và bên viện Nghiên cứu đấy."
Ý là phải chọn cả hai ấy hả?
Nhận được đồ xong, Tô Trà định hai ngày nữa sẽ gửi qua cho Phó Hành Khanh thông qua bưu điện.
Từ khi nào vậy?
Vài phút sau, một tiếng rống vang lên, cắt ngang đoàn người đang được huấn luyện.
Ông ta đã họp với cấp trên để bàn bạc chuyện này. Vì bảo mật, họ quyết định mở thêm một chi nhánh, vẫn ở Bắc Kinh nhưng là một vùng ngoại ô nào đó.
Trong lòng anh ta tò mò quá đỗi.
Trời ạ. Chuyện lạ đấy. Sao có thể có người yêu trong khi ngài ấy suốt ngày chỉ biết im lặng hả?
Nói mới nhớ, Phó Hành Khanh có người yêu từ khi nào vậy nhỉ?
Vả lại vị trí cụ thể của viện Nghiên cứu Khoa học vẫn cần được bảo mật. Hai người kia là người mới, người ta vẫn thường nói, tâm hại người không nên có nhưng tâm phòng người nhất định phải có.
"Phó Hành Khanh, người yêu của cậu gửi đồ tới này!"
Chương 530: Chương 530
Cốc Ích trả lời ngay lập tức: "Ý trên mặt chữ ấy. Rất đơn giản, em vẫn cần phải tiếp tục tham gia vào dự án máy tính điện tử bên này. Mặc dù dự án đã kết thúc nhưng công việc phía sau vẫn còn, em chắc chắn không thể rời đi được. Có mới nới cũ là không nên. Em muốn tham gia dự án mới cũng phải để ý tới dự án cũ chứ, đúng không?"
"Không, đợi đã. Viện trưởng Cốc, ý của thầy là gì ạ?" Cô hỏi.
Ai nấy cũng nhìn Phó Hành Khanh nhưng trông anh lại cực kỳ bình tĩnh.
Tô Trà: Vấn đề ở đây là tăng lương sao?
Được thôi. Lãnh đạo đã nói tăng lương thì cô cũng không từ chối nữa.
Khụ khụ. Cái đó, cô không phải loại người nông cạn vậy đâu!
Sau khi nghe Cốc Ích kể lại xong, về mặt này Tô Trà cũng không hiểu nhiều lắm. Mời cô làm nghiên cứu cũng được nhưng phải giữ bí mật vậy cô chịu.
May mắn thay, Cốc Ích không để cô tới mới nghĩ cách mà là thương lượng.
Gấp gáp như thế, nghị lực tốt chỗ nào chứ?
Dự án mới này có liên quan tới điện tử nhưng gần đây ngành này vẫn chưa được mở rộng ra. Hơn nữa không chỉ Tô Trà mà sẽ có không ít người tham gia dự án đó, vậy nên xác suất cô bị người ta nghi ngờ cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
"Viện trưởng Cốc, chuyện này thầy sắp xếp là được, em không có ý kiến." Tô Trà mở miệng nói.
Nhìn Tô Trà như thế, ba người còn lại đều bật cười.
Tò mò quá, tò mò quá đi.
Song hai người trộm tới kia cũng sẽ được bố trí bên chi nhánh đó. Nếu Tô Trà cũng tham gia dự án mới này, vậy cô phải sang bên kia làm việc trong khoảng thời gian đấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ba người họ không ngờ Tô Trà này lại là một người trẻ tuổi hám tiền như thế, nghe đến tăng lương là hai mắt sáng cả lên.
Dự án khóa thông minh này đã thành công nên gần đây Vương Vinh Bình đang chuẩn bị bàn giao công việc. Hiện tại ông đang cân nhắc Tô Trà và Tiểu Nhiên. Nhưng Tô Trà còn nhiều việc hơn vậy nên ông nhanh chóng giao phần công việc bên này cho Tiêu Nhiên.
Người lính trẻ còn đang canh nên dáng đứng thẳng tắp, không dám nhúc nhích. Nhưng ánh mắt anh ta len lén liếc sang vị trí của căn nhà nhỏ, trong lòng bối rối nghĩ: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sau đó anh ta thấy Phó Hành Khanh dùng tốc độ vô cùng nhanh để đi vào trạm canh gác.
"Tăng bao nhiêu ạ?" Vừa dứt lời, Tô Trà đã muốn vả cho mình một cái.
Ăn xong cả ba người đều đi vào phòng thí nghiệm.
Ai da, trước kia anh ta có nghe qua vài tin vỉa hè, người trong đội cũng không tin là thật.
Ầy, đều là đàn ông nên sao anh ta không hiểu Phó Hành Khanh đang như thế nào, tám chín phần là có người yêu đây mà.
Đến khi nhìn kỹ lại mới phát hiện ra.
Trước kia nếu ai có người yêu, không nói giống tình trạng của Phó Hành Khanh trăm phần trăm cũng chỉ có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân.
Sau khi cúp máy, cô nhanh chóng tìm người đồng nghiệp lúc trước rồi nhờ người ta mua hộ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mẹ ơi, làm gì có ngọn gió nào chứ… Là người mà.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.