Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 529: Chương 529
Chương 529: Chương 529
“Vẫn còn sớm. Anh định đi lúc tám giờ ba mươi, vẫn còn nửa tiếng nữa. Anh tính ăn sáng với bà nội rồi mới đi.”
Hiện tại người ta đã chú ý hơn về bình đẳng giới. Ai cũng có công việc riêng của mình, cùng nhau tiến bộ là tốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ít phút sau, anh lại đi ra, trên tay là bánh bột ngô và trứng gà.
Vì thế mục đích của cuộc họp lần này chủ yếu là vì chuyện thân phận của Tô Trà.
Mua về á? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà cụ chẳng có ý kiến gì với sự bận rộn của Tô Trà. Đã sống gần cả đời người, cũng coi như bước một chân vào quan tài rồi, có cái gì mà nhìn chưa ra chứ.
Lúc mua, anh nghĩ Tô Trà sẽ tới nên mua thêm một chút.
Hơn nữa những người phụ nữ được gả vào nhà họ Phó, không phải ai cũng là người vợ, người mẹ đảm đang, giúp chồng dạy con. Chẳng hạn như mẹ của Phó Hành Khanh, Tôn Thục Phân, làm việc trong đoàn nghệ thuật. Bà ấy từng đứng trước sân khấu, nay chuyển ra phía sau hậu trường nhưng vẫn bận rộn, chẳng có mấy thời gian về nhà.
Thấy hành động của anh, bà cụ hơi nhướng mày, đùa một câu: “Sao nào, vẫn còn ngại à? Là Tô Trà gọi hả? Con bé nói muốn đưa cháu tới ga tàu hỏa mà đúng không? Thế người đâu rồi? Nếu đến rồi vậy vào nhà ăn sáng đã hẵng đi."
Phó Hành Khanh đang trả lời điện thoại phát hiện ra ánh mắt của bà nội mình. Anh nói thêm vài câu nữa rồi cúp máy.
“Em đã lên xe rồi, bây giờ đang trên đường tới viện Nghiên cứu Khoa học. Lúc đầu là muốn đến đón anh, không ngờ lại nhận được một cuộc gọi. Chuyến xe lửa của anh vào lúc mười giờ, đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi để đi chưa?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trộm được người về đây cũng tốt nhưng sợ người tới Tô Trà sẽ gặp rắc rối.
Không đợi bà cụ kịp nói thêm, anh đã nhanh chóng từ chối rồi nói tiếp: “Được rồi, cũng sắp tới giờ cháu phải đi rồi. Bà nội, bà ở nhà chăm sóc bản thân cho tốt nhé, cháu đi đây.”
“Được đấy. Sẵn tiện anh có thích ăn gì không? Lần này em cho anh leo cây, lần sau em gửi đồ ăn ngon nhé. Thịt khô lần trước ăn thế nào? Trước đây đồng nghiệp của em nói là có người quen để nhờ mua, lát nữa em hỏi rồi gửi cho anh một ít. Anh ăn thử, nếu ngon, lần sau em gửi tiếp."
“Thế cháu ăn gì? Bà ra ngoài mua.” Bà cụ vừa nói vừa lấy áo khoác mặc vào, chuẩn bị ra ngoài mua bữa sáng.
Nhìn thấy hành động của bà cụ, Phó Hành Khanh vội vàng nói: “Bà nội, không cần đâu ạ. Vừa nãy cháu ra ngoài tập thể d·ụ·c buổi sáng tiện thể mua luôn rồi, đang để ở trong bếp. Để cháu lấy ra.”
Bữa sáng này quả thật rất phong phú… Lượng đồ ăn cũng rất nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thôi được. Tới nơi nhớ gọi điện báo cho Tô Trà nhé. Ngày thường trong doanh trại cũng đừng quên gọi điện cho con bé đấy. Đã là người yêu của nhau phải biết chừng mức đấy nhá." Bà cụ dặn dò vài câu rồi vẫy tay ra hiệu cho anh rời đi.
“Bà, Tô Trà có việc ở viện Nghiên cứu. Cháu vừa nhận được điện thoại của em ấy, em bảo không thể tiễn cháu được. Thế nên cháu ăn sáng với bà xong rồi đi ra ga tàu hỏa cũng được.”
Đặt đĩa lên bàn xong anh lại xoay người vào bếp.
“Bà đưa cháu ra ga tàu hỏa…” Nhé?
Bà cụ nghi ngờ nhìn Phó Hành Khanh, thấy anh đứng dậy đi vào bếp. Mấy phút sau, bà thấy anh đi ra, trên tay anh bưng hai cái đĩa, một cái đựng bánh quẩy, cái còn lại đựng bánh bao.
Có lẽ ánh mắt của bà nội đã nói lên tất cả. Phó Hành Khanh cũng biết như thế này hơi nhiều.
Bữa sáng đã xong, anh lên lầu chuẩn bị hành lý để ra ngoài.
Khi bà cụ đi ra thì thấy Phó Hành Khanh đang ngồi một mình ở phòng khách ôm điện thoại cười cười nói nói với ai đó.
Lần này là một bát cháo và đĩa dưa chua.
Cả bà cụ cũng do đã lớn tuổi nên phải về hưu, nếu không làm gì có nhiều thời gian rảnh rỗi trồng hoa cỏ ở nhà thế này.
“Anh biết rồi. Bây giờ em đang ở đâu đấy? Chuẩn bị ra ngoài sao?” Phó Hành Khanh mỉm cười, tùy hứng hỏi một câu.
Sau đó, hai người thưởng thức bữa sáng thịnh soạn này, ăn tới mức Phó Hành Khanh có cảm giác căng cả bụng.
Bà cụ nhìn bàn ăn rồi lại nhìn cháu trai, không biết nên nói gì. Chỉ có hai người họ trong nhà, có thể ăn hết được không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng bây giờ vấn đề là, hai người được trộm tới kia đang làm trong một dự án mới, lại còn trong một viện Nghiên cứu. Nếu cứ như thế, thân phận của Tô Trà chắc chắn sẽ bị phát hiện. Cùng làm việc tại một nơi, một ngày hai ngày thì không sao chứ cứ để thời gian trôi qua càng lâu, càng dễ để lộ ra sơ hở. Một khi thân phận của cô bị bại lộ, lúc đó sẽ rất nguy hiểm.
Bà cụ tròn mắt nhìn mấy cái đĩa với món ăn trên bàn, trong lòng thốt lên rằng: “Giỏi quá!”
Nhìn vẻ mặt đó bà cụ biết ngay đầu dây bên kia chắc chắn là cô gái Tô Trà đó rồi.
Bây giờ Vương Vinh Bình đang chuẩn bị về hưu. Lúc đầu ông ấy và Cốc Ích đã bàn bạc rằng đợi dự án khóa thông minh này kết thúc sẽ không làm tiếp dự án khác nữa.
“Thích. Anh không kén ăn đâu, em mua gì anh cũng thích.” Nghe thấy Tô Trà nói muốn mua đồ ăn cho mình, Phó Hành Khanh không nhịn được nở một nụ cười.
Bà cụ nghe cháu trai nói cũng không đáp lại. Bà cụ không biết cụ thể công việc của Tô Trà là gì, chỉ biết cô làm ở viện Nghiên cứu Khoa học. Bà từng nghe Kiều Kiều nói một lần và vẫn còn nhớ tới giờ.
“Bà nội, không cần đâu ạ. Đi đi về về phiền phức lắm. Với cả đàn ông con trai như cháu còn có thể gặp chuyện gì chứ?”
Với lại là người yêu của nhau, Phó Hành Khanh đã không có ý kiến, thế bà cụ cũng chẳng phải bận tâm làm gì. Sau này vẫn là hai đứa sống với nhau chứ có phải bà đâu.
Vẻ mặt của cháu trai nhà mình mỗi lần đối mặt với Tô Trà đều như thế này, ngốc nghếch nhưng lại vui tươi hớn hở.
Một tiếng sau, Phó Hành Khanh đến ga tàu hỏa. Mười giờ, anh lên xe trở về quân đội, nương theo tiếng xe lửa “xình xịch” rời khỏi thành phố Bắc Kinh.
Mà lúc này trong đó không chỉ có mình cô, còn có cả Chương Hạc Chi và Vương Vinh Bình. Bốn người trong văn phòng này có thể coi như một hội nghị nhỏ.
Nói về khoản dỗ người, vẫn là Tô Trà giỏi. Nhìn đi, chỉ mới mấy câu thôi người đàn ông này đã vui vẻ trở lại rồi.
Bên kia, tại viện Nghiên cứu Khoa học, Tô Trà đang ở trong văn phòng của Cốc Ích.
Hôm qua Phó Hành Khanh đi về có kể cho bà cụ nghe hôm nay Tô Trà sẽ tới đón anh nên bà cụ mới có thể nói như thế.
Vài phút sau, Phó Hành Khanh đi ra.
Bà cụ cũng đã quen với chuyện cả nhà ai nấy đều bận rộn cả rồi, có về nhà cũng chẳng ở được lâu. Trong nhà hầu như chỉ có một mình bà, còn ông cụ đến đêm khuya mới về.
Bà cụ nhìn thấu mọi thứ nhưng không nói ra, quả là hình tượng điển hình của người bà tuyệt vời.
Sau đó anh lại vào bếp thêm lần nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.