Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 489: Chương 489

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 489: Chương 489


Cốc Ích cảm nhận được ánh mắt của mọi người, ông ta ngước mắt lên nhìn lướt qua khuôn mặt lo lắng của bọn họ.

Vương Vinh Bình được đưa đến phòng bệnh, họ nhanh chóng xử lý thủ tục nằm viện.

Mà hai người đồng nghiệp còn lại cũng nhìn Cốc Ích, hiển nhiên mọi người đều rất lo lắng cho sức khỏe của giáo sư Vương.

Mấy người bọn họ rời khỏi bệnh viện, Tô Trà nhìn vẻ mặt của Cốc Ích, muốn nói rồi lại thôi.

Vài phút sau, Tô Trà đi theo Cốc Ích tới văn phòng của ông ta.

“Đúng vậy, Viện trưởng Cốc, bác sĩ đã vào được một lúc rồi. Chờ một lát nữa hẳn là sẽ biết được tình hình như thế nào.”

Cô nghĩ lại cảnh tượng sáng nay Vương Vinh Bình ngã xuống ở nhà ăn, khóe mắt càng thêm chua xót.

Sau khi các con của giáo sư Vương đến thì một người ở lại đây còn một người khác vội vàng chạy đi tìm văn phòng của bác sĩ.

Trên hành lang bệnh viện...

Được biết tối hôm qua Vương Vinh Bình lại thức khuya, Cốc Ích không biết nên nói gì.

Giáo sư Vương ngất xỉu ở nhà ăn, khi ông ấy được đồng nghiệp đưa đến phòng khám của viện nghiên cứu khoa học thì giữa đường gặp được bác sĩ đang chạy tới.

Đêm qua bọn họ còn thức đêm cùng nhau, bây giờ cô đang ngồi trên xe trở về viện nghiên cứu, mà giáo sư Vương thì đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.

Đợi Cốc Ích từ văn phòng của bác sĩ trở về, Vương Vinh Bình đã tỉnh lại.

Đôi khi con người cũng chỉ yếu ớt như vậy.

“Sau đó thấy sắc mặt giáo sư Vương không ổn, em dứt khoát định đi tìm người giúp đỡ, lúc em đang gọi người thì giáo sư Vương đã ngất.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói tới đây, Tô Trà dừng một lát, sau đó mới nói tiếp đến chuyện sáng nay: “Khoảng 7 giờ sáng nay em và giáo sư mới rời phòng thí nghiệm rồi cùng đến nhà ăn. Trên đường tới nhà ăn, em thấy sắc mặt giáo sư Vương không tốt lắm, em cũng đề nghị giáo sư đến bệnh viện khám xem hoặc về ký túc xá nghỉ ngơi nhưng giáo sư Vương từ chối.”

Tô Trà nhìn thấy Cốc Ích đến đây, cô mím môi, trong lòng có hơi khổ sở mở miệng nói: “Viện trưởng Cốc, em chưa biết tình hình như nào, bác sĩ vẫn chưa ra.”

Chuyện của giáo sư Vương vừa xảy ra, toàn bộ viện nghiên cứu khoa học đều đã biết.

Ánh mắt của bác sĩ rơi vào Cốc Ích, suy nghĩ một lúc mới nói: “Được, vậy ông đi cùng tôi tới văn phòng, tôi sẽ nói cho ông biết tình trạng của bệnh nhân.”

Vừa nghe thấy Cốc Ích nói, Tô Trà đã hiểu ý, cô nói: “Có thể là do dự án mới vừa bắt đầu nên khoảng thời gian này giáo sư Vương rất bận. Sau khi những người khác tan làm, giáo sư Vương vẫn ở lại thức đêm tăng ca một mình. Tối hôm qua em ở lại sau cùng thấy giáo sư Vương tăng ca nên em cũng ở lại cùng giáo sư. Lúc tăng ca em đã chợp mắt một lúc, còn giáo sư Vương vẫn thức cả đêm không nghỉ ngơi.”

Tô Trà không cần phải nói chuyện xảy ra tiếp theo, các đồng nghiệp đã đưa giáo sư Vương đến phòng y tế, sau đó vị bác sĩ ở đó đã đi cùng họ đến bệnh viện.

“Tô Trà, em đừng về vội, đi tới văn phòng với tôi.”

Đợi khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, Tô Trà gặp được người nhà của giáo sư Vương.

Cảm giác như có một tảng đá đè lên tim cô, thở gấp cũng thấy khó chịu.

Tô Trà không rõ lắm tình hình sức khỏe của giáo sư Vương rốt cuộc ra sao, cô giơ tay lên ôm chặt lấy cánh tay, khóe mắt có hơi chua xót. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cốc Ích nhìn vẻ mặt của mấy người kia, nói: “Nhất định sẽ không có chuyện gì.”

“Xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân?” Bác sĩ liếc nhìn những người ở hành lang rồi hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc Cốc Ích vội vã chạy tới thấy Tô Trà và hai đồng nghiệp khác đang nóng lòng chờ đợi tin tức ở hành lang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vâng viện trưởng, thầy yên tâm.” Tô Trà gật đầu trả lời một câu.

Chương 489: Chương 489

Mấy người bọn họ bước lên xe, không khí trong xe vô cùng áp lực.

Đúng lúc mấy người bọn họ đang lo lắng không thôi thì bác sĩ cuối cùng cũng bước ra.

Trở lại viện nghiên cứu khoa học, hai đồng nghiệp kia rất nhanh đã trở lại làm công việc của mình. Thật ra Tô Trà cũng muốn quay lại phòng thí nghiệm nhưng vừa bước đi cô bị Cốc Ích gọi lại.

Sau khi bác sĩ kiểm tra nói tình hình không mấy khả quan, giáo sư Vương được đưa đến bệnh viện.

Cốc Ích cũng không nói gì nhiều, chỉ nói một câu: “Sẽ không có chuyện gì đâu.”

Chính bởi vì Cốc Ích nói như vậy, tâm trạng của những người khác đều trùng xuống.

“Thế nào, thế nào rồi?” Cốc Ích chưa kịp thở đã nóng lòng muốn hỏi thăm tình hình của Vương Vinh Bình.

Giáo sư Vương có một người con trai và một người con gái, họ đều chạy tới bệnh viện. Theo lời các con của giáo sư Vương nói, vợ giáo sư Vương tạm thời vẫn chưa biết tin giáo sư Vương nhập viện, bọn họ nói rằng sợ bà ấy sẽ không chịu nổi k*ch th*ch.

“Được.” Cốc Ích đáp lại, ông ta nhìn bác sĩ nhấc chân đi về phía trước, vội vàng nhìn Tô Trà dặn dò một câu: “Tô Trà, phiền em ở đây chờ một chút, có thể lát nữa người nhà giáo sư Vương mới tới đây được.”

Giáo sư Vương làm việc ở viện nghiên cứu lâu như vậy, bình thường nhìn thấy ai cũng đều mỉm cười, đột nhiên ngã xuống như thế này khiến cho mọi người không kịp đề phòng.

Chuyện ở bệnh viện đã có các con của giáo sư Vương chăm lo, Tô Trà và hai người đồng nghiệp khác cùng Cốc Ích rời khỏi bệnh viện.

“Viện trưởng Cốc, giáo sư Vương ông ấy...”

Tô Trà im lặng ngồi ở ghế phụ, nhìn phong cảnh lướt qua một cách nhanh chóng bên ngoài cửa sổ.

Nói xong, Cốc Ích không đợi Tô Trà, ông ta đi về văn phòng của mình với vẻ mặt mệt mỏi. Tô Trà thấy vậy cũng đi theo ông ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cốc Ích thầm lo lắng trong lòng. Sóng to gió lớn nào mà lão Vương chưa thấy qua, nhất định sẽ không sao!

Khi Vương Vinh Bình được đưa đến bệnh viện, Tô Trà cũng đi theo, Cốc Ích nghe được tin tức cũng lập tức đến bệnh viện.

Cốc Ích đã nhấn mạnh nhiều lần đến vấn đề thức khuya ở viện nghiên cứu khoa học nhưng không ai để tâm. Thỉnh thoảng họ phải nhập viện mấy ngày vì mệt mỏi, chóng mặt. Sau đó mới quay lại làm việc, trong số những người đó có Vương Vinh Bình.

“Đi về trước đi.” Cốc Ích chỉ nói một câu như thế, ông ta cũng không nhắc tới tình trạng sức khỏe của Vương Vinh Bình.

Trương Huy ngồi ở ghế lái phía trước cũng có thể cảm giác được bầu không khí trong xe không bình thường.

Sắc mặt các đồng nghiệp đều không được tốt lắm, nghĩ đến tình huống của giáo sư Vương, trong lòng họ đều buồn không nói nên lời.

Vừa vào cửa, Cốc Ích đã nói: “Tô Trà, em hãy kể cho tôi nghe về tình hình của giáo sư Vương đi.”

Cốc Ích đã thông báo cho người nhà của Vương Vinh Bình, lúc này bọn họ cũng đang trên đường tới đây.

“Người nhà bệnh nhân đã được thông báo nhưng họ chưa đến kịp, tôi là cấp trên của ông ấy, có chuyện gì có thể nói cho tôi biết được không?” Cốc Ích bước lên trước, nhanh chóng nói.

Thông qua lời nói vừa rồi của bác sĩ, Tô Trà có thể đoán ra được, sức khỏe của giáo sư Vương sợ là đã xảy ra vấn đề, cụ thể như thế nào Tô Trà cũng không phải bác sĩ, không thể kết luận.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 489: Chương 489