Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 488: Chương 488

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 488: Chương 488


“Tô Trà, nghỉ một chút đi. Chúng ta đến nhà ăn ăn sáng thôi.”

Bước chân cô tạm dừng, Tô Trà quay người trở về phòng thí nghiệm.

“...” Vương Vinh Bình trầm mặc trong chốc lát, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Trà, một lúc sau mới cười nói: “Được rồi, tôi biết rồi, ăn sáng xong tôi sẽ quay về ký túc xá nghỉ ngơi.”

Có đôi lúc cũng không thể chống lại được tuổi già, hơn nữa lúc này ông ấy quả thật có hơi váng đầu hoa mắt.

Cái gọi là thiết bị báo động cũng được chia thành nhiều loại khác nhau, chẳng hạn như báo động thị giác, báo động thính giác và còn có cả báo động xúc giác.

Trở lại chủ đề ban đầu, nếu cân nhắc việc lắp đặt thiết bị báo động trên khóa thông minh, như vậy yêu cầu phải thực hiện nhiều công việc hơn và khối lượng công việc tăng lên là điều bình thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô đi ở vị trí phía sau tương đối xa, sau đó cô phát hiện giáo sư Vương Vinh Bình vẫn còn ở trong phòng thí nghiệm, dường như ông ấy cũng không có ý định quay về nghỉ ngơi.

“Giáo sư Vương, em còn muốn hỏi giáo sư đây, đêm nay giáo sư lại định thức đêm ạ?” Tô Trà hỏi lại một câu.

Dù sao tối qua Tô Trà cũng ngủ được trong chốc lát, mặc dù lúc này có hơi buồn ngủ nhưng cô vẫn có thể chịu đựng được.

Song nếu dự án khóa thông minh cần phải cân nhắc đến thiết bị báo động thì không thể chỉ cân nhắc đến phương diện báo động thính giác này được.

Nghe thấy tiếng động, Vương Vinh Bình ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Trà đang mặc quần áo làm việc, hơi nhướng mày, ngạc nhiên nói: “Em làm gì đó, sao không về đi?”

Ngay khi giáo sư Vương sắp ngã xuống đất, một đồng nghiệp đã đưa tay ra đỡ được giáo sư Vương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong phòng thí nghiệm, Vương Vinh Bình đang cúi đầu thì nghe thấy tiếng bước chân, ông ấy không cần ngẩng đầu cũng biết là ai đến.

Trong lúc Tô Trà khuyên giáo sư Vương Vinh Bình đi nghỉ ngơi, Vương Vinh Bình vẫn không dừng tay, ông ấy giống như một cỗ máy làm việc không ngừng nghỉ.

Thử tưởng tượng một chút, nếu ghép một con chip vào ổ khóa vân tay và xem xét trình tự thiết bị báo động, điều này chắc chắn khả thi.

“Khá tốt, mọi thứ đều rất thuận lợi.” Tô Trà trả lời rồi đặt chiếc cặp công văn trên tay xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quay lại công việc lần nữa, hai người đều làm việc riêng của mình, thỉnh thoảng trao đổi một số ý kiến với nhau.

Tô Trà vừa mới nói xong đã nhận được ánh mắt xem thường của giáo sư Vương.

Một ngày làm việc lại kết thúc, mọi người đang thu dọn đồ đạc để trở về ký túc xá.

Hai người tự dọn dẹp chỗ làm việc của mình, vài phút sau, họ cùng nhau bước ra khỏi phòng thí nghiệm.

Bởi vì dự án này có những thứ đều yêu cầu nhiều thiết kế khác nhau trên phương diện máy vi tính.

Trên đường đi, Tô Trà nhận ra sắc mặt giáo sư Vương Vinh Bình có hơi không ổn lắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hệ thống vừa mới leo lên nhìn thấy sắc mặt của Vương Vinh Bình nó đã biết có gì đó không ổn.

Nói đến điều này, Tô Trà cảm thấy dự án máy vi tính càng phải đẩy nhanh tiến độ.

Nhưng quay lại điểm ban đầu, vẫn là vấn đề của dự án máy vi tính bắt buộc phải nắm vững.

Vương Vinh Bình bị hành động bất thình lình của Tô Trà làm cho giật mình, ông ấy muốn nói gì đó nhưng còn chưa kịp nói gì cơ thể đã không tự giác được ngã xuống một bên.

Tuy rằng bọn họ cũng muốn giành giật từng giây phút một nhưng Vương Vinh Bình vẫn phải cân nhắc đến sức khỏe của mọi người, để ông ấy tăng ca thức đêm làm là được rồi. Ông ấy cũng sẽ không để mọi người phải làm đến mức quá muộn.

Đột nhiên trong đầu cô vang lên giọng nói của hệ thống.

“Giáo sư Vương, em thấy sắc mặt giáo sư không tốt lắm, lát nữa giáo sư đừng đến phòng thí nghiệm nữa, giáo sư về ký túc xá nghỉ ngơi trước đi.”

“Sao em quay lại rồi?” Vương Vinh Bình không ngẩng đầu lên nói, lúc nói chuyện cũng không dừng công việc trên tay lại.

Gần đây Cốc Ích cũng hỏi thăm tiến độ của dự án, ông ta nói lãnh đạo cấp trên rất quan tâm đến dự án này.

Áp lực khá lớn chính là tiến độ của các dự án khóa thông minh ở nước ngoài cũng không hề nhỏ.

Trình tự thật sự rất quan trọng.

Cho nên trước mắt bọn họ không chỉ phải làm nghiên cứu mà còn phải cạnh tranh với nước ngoài.

Ăn được một nửa, Tô Trà chú ý tới sắc mặt giáo sư Vương càng ngày càng tệ.

Vừa rồi Vương Vinh Bình nói vậy thôi nhưng chính ông ấy cũng biết, mình của hiện tại đã không thể nào so được với tuổi trẻ khi đó.

Ở các thế hệ sau, báo động phổ biến nhất trong cuộc sống hẳn là chuông báo động. Ví dụ như ở tiệm vàng, các cửa hàng xe đều được trang bị loại chuông báo động tương đối phổ biến này.

Báo động bằng thị giác là loại phổ biến thường gặp hơn, giống như đèn báo trên xe cảnh sát. Báo động bằng thính giác cũng dễ hiểu, đó là chuông báo động. Báo động xúc giác sẽ không nói rõ, thậm chí đi sâu hơn nữa còn có một loại báo động khứu giác.

Tô Trà không rảnh để suy nghĩ xem hệ thống nói đúng hay sai, phản ứng đầu tiên của cô là lập tức đứng dậy. Sau đó nhanh chóng tìm đồng nghiệp bên cạnh, nhờ người chạy nhanh đi tìm bác sĩ đến đây.

Khoảnh khắc Vương Vinh Bình ngã xuống như thể đang quay chậm.

“Giáo sư, thầy nên trở về soi gương đi, em thấy sắc mặt giáo sư không ổn lắm.” Tô Trà trở nên nghiêm túc hẳn, ngay sau đó lại tiếp tục nói: “Giáo sư Vương, nghe em đi, thân thể suy sụp sẽ không thể tiếp tục công việc được nữa.”

Thời gian từ từ trôi qua, nửa đêm Tô Trà không chịu nổi còn nằm bò ra ngủ một giấc. Khi cô tỉnh lại giáo sư Vương Vinh Bình vẫn đang làm việc ở đó.

Tô Trà và đồng nghiệp cô vừa mới đi tới đây đã thấy một màn như vậy, hai người lập tức chạy qua.

Tô Trà thấy ông ấy đã dừng lại, còn cô vẫn đang làm việc.

Bước vào nhà ăn, lúc này trong nhà ăn cũng không có nhiều người lắm. Sau khi hai người họ tìm được một cái bàn ở chỗ cửa sổ thì ngồi xuống ăn sáng.

Nghe giáo sư Vương nói, một lúc sau Tô Trà mới dừng lại.

“Chủ nhân, giáo sư Vương sắp ngất, hay là cô mau chóng đi gọi bác sĩ đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không, chỉ là còn có chút việc dở tay chưa làm xong. Dự án máy tính gần đây của em như nào rồi, hai ngày này tôi bận việc bên này nên cũng không lo lắng cho em được.”

Bảy giờ sáng, lúc này Vương Vinh Bình mới dừng lại.

“Em đột nhiên nhớ ra còn có chút việc chưa làm xong, sẵn tiện tăng ca cùng giáo sư luôn.” Tô Trà mỉm cười đáp lại, giơ tay cài nút quần áo làm việc.

“Nói hươu nói vượn, tinh thần tôi rất tốt, Tô Trà em không biết đâu. Khi còn trẻ tôi có thể thức khuya tới nửa tháng, mỗi ngày chỉ ngủ một hai tiếng, ngày hôm qua tôi cả đêm không ngủ cũng không tính là gì.”

Áp lực vẫn khá lớn, hai ngày nay giáo sư Vương Vinh Bình đều thức thâu đêm.

Hai người tiếp tục đi đến nhà ăn, vài phút sau họ đã đến cửa nhà ăn.

Chương 488: Chương 488

Nhà ăn vốn yên tĩnh bỗng nhiên trở nên ồn ào, những người khác cũng chạy tới giúp đỡ...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 488: Chương 488