Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 188: Chương 188
Hai ông bà cụ không thể ngồi yên được nữa, vội đứng dậy đi ra ngoài.
"Ôi chao, bác thông gia, con trai bác hành xử chẳng ra gì cả. Sao đang yên đang lành, lại đuổi em chồng của tôi về nhà mẹ đẻ thế hả? Không phải tôi khen người nhà mình đâu, thế nhưng cô em chồng này của tôi, tính cách tốt, làm việc lưu loát, sao người nhà họ Tô các người lại dám đối xử với em tôi như thế hả? Tô Thắng Hoa nhà các người bắt nạt người khác vừa thôi?"
Chị thấy ông nội Tô tiến lên, xụ mặt đáp:
Thế nhưng vóc dáng của bà nội Tô nhỏ gầy, vừa đi qua, còn chưa kịp làm gì đã bị một người phụ nữ túm chặt lấy.
Nhân duyên của Tô Trà ở trong thôn khá tốt, ban đầu đã có người ngăn cản rồi, bây giờ nghe thấy Tô Trà nhờ vả, số người tiến lên can còn đông hơn khi nãy.
Mà hai người đàn ông đánh Tô Thắng Hoa kia, khi nghe thấy lời nói của Tô Trà, sức lực trên tay cũng giảm đi rất nhiều, chỉ sợ thật sự đánh người ta ra chuyện gì đó.
"Ôi chao, đây là con gái của chi thứ hai nhà họ Tô đúng không? Lợi hại quá nhỉ? Nếu mày không nhận ra bọn tao là ai, thì để bọn tao báo cho mày biết, bọn tao chính là người nhà mẹ đẻ của Vương Quyên.""
"Tô Trà, cháu nghĩ sao về chuyện này?"
Sau đó, Tô - phông nền - Trà bị bà nội Tô điểm danh.
Họ đã từng gặp qua mấy người này rồi, không phải côn đồ gì cả, mà chính là cậu cả và cậu hai ở nhà mẹ đẻ của Vương Quyên.
"Vậy cũng đâu thể đánh người? Có chuyện gì thì từ từ nói, đâu ra cái đạo lý xông thẳng đến nhà người ta rồi đánh người thế này cơ chứ? Có chuyện gì, các người ba mặt một lời ngay tại đây đi." Bà nội Tô không kiềm chế được mà phản bác lại.
Vậy, thực sự mặc kệ ư?
Bà ta không tin rằng, cả cái nhà họ Tô một đống người như thế, lại để một con nhóc như Tô Vận ra mặt đại diện nói chuyện.
Lần này Tô Trà không nói gì cả, dù sao cô cũng nêu rõ quan điểm của mình rồi.
Hai người đàn ông kiềm chế lại, mấy người can ngăn nhanh chóng kéo được người ra.
Nếu để cô nói, bình thường khi gặp những trường hợp thế này, cô sẽ khuyên ly hôn.
Thế nhưng lúc này cô không thể nói thẳng ra được, quyền quyết định của chuyện này nằm trong tay bác cả cô, cho dù cô có nói gì cũng vô dụng.
"Nhà mẹ đẻ của bác gái ấy ạ? Ngại quá, đúng là tôi không nhận ra, bởi vì làm gì có nhà mẹ đẻ nhà ai vừa vào cửa đã không phân biệt đen, đỏ, trắng, xanh gì đã đánh người? Người biết thì bảo các người là người nhà mẹ đẻ của Vương Quyên, người không biết sẽ bảo các người là đám côn đồ đó." Tô Trà thản nhiên đáp lại.
Sao đó, cách một bức tường, họ nghe thấy tiếng của Tô Thắng Hoa.
Hàng xóm đứng cạnh nghe xong những lời Tô Trà nói, khóe miệng không kiềm chế được mà run rẩy.
Thấy Tô Trà không nói gì, ông nội Tô và bà nội Tô cũng nhìn ra ý của Tô Trà.
Vừa ra khỏi cửa, đập vào mắt Tô Trà là cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Tô Thắng Hoa đang bị người đè trên mặt đất đánh cho một trận, bên cạnh còn có vài người can ngăn cũng bị đánh luôn.
"Tô Trà là người nhà họ Tô chúng tôi, sao lại nói chuyện không có tác dụng gì? Lời con bé nói có thể thay mặt cho chúng tôi đó, thì sao hả? Chuyện nhà họ Tô chúng tôi, chẳng lẽ mấy anh em nhà họ Vương các người còn muốn nhúng tay vào à?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Trà thấy cảm xúc của bà nội Tô có phần kích động, cô vội vàng tiến lên đỡ lấy cánh tay của bà nội Tô, sau đó cất tiếng nói: "Bà nội, bà đừng nóng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người phụ nữ ban nãy túm lấy bà nội Tô, sau khi nghe thấy những lời Tô Trà nói, đôi mắt tam giác của bà ta đánh giá Tô Trà từ trên xuống dưới, rồi mới cất tiếng:
"Chú Đại Lâm, cháu đành phiền chú chạy lên trấn trên một chuyến, giúp cháu báo công an. Phiền các vị hàng xóm láng giềng kéo người ra, chứ nếu cứ tiếp tục đánh, bác cả cháu sẽ c.h.ế.t mất."
"Ôi chao, sao lại đánh người rồi, có chuyện gì thì từ từ nói không được à?" Bà nội Tô nhìn thấy Tô Thắng Hoa bị đánh thì vội vàng tiến lên kéo người ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Mọi người nhìn bác cả cháu bị họ đánh đến mức nào đi, như thế này cũng bắt nạt người ta quá rồi còn gì? Có phải mấy người coi thường người thôn Thanh Sơn chúng tôi không? Chẳng lẽ các người cho rằng thôn chúng tôi không có ai hết à? Bà con, hai người này vừa đến đã xông vào đánh người, nhất định là côn đồ, mọi người hãy trói họ lại đi, chút nữa đợi công an đến, chúng ta giao cho các đồng chí công an."
Nghe thấy những lời nói châm chọc này của Tô Trà, người nhà họ Vương bị nghẹn họng.
Thế nhưng, sau đó, chị dâu cả nhà họ Vương bị vả mặt bôm bốp.
Chẳng lẽ Tô Trà không biết đối phương ư? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khóe miệng Tô Thắng Hoa bị đánh đến ứa máu, thế mới thấy đối phương xuống tay ngoan độc đến mức độ nào.
"Tô Trà, mày tên là Tô Trà đúng không? Chuyện này không đến lượt một con nhóc con như mày xen vào, hơn nữa, chuyện này, nói chuyện với mày cũng chẳng có tác dụng gì." Chị dâu cả nhà họ Vương cất tiếng nói.
Chương 188: Chương 188
"Cần chứ ạ. Người ta cũng đã xông đến tận nhà cháu đánh người rồi, không báo công an chẳng lẽ để họ hoành hành thế ạ? Mọi người nhìn xem, hai người kia đã đánh bác cả cháu thành dạng gì rồi, đánh thế này kiểu gì chẳng phải đến bệnh viện, mà đến bệnh viện, thì chẳng lẽ không tốn tiền à?" Tô Trà thản nhiên cất tiếng.
Không, không, không. Tô Trà biết đối phương chứ, chẳng qua cô cố ý nói thế mà thôi.
Dường như cảm nhận được sự đắn đo của Tô Trà, bà nội Tô cất tiếng: "Không sao đâu, cháu cứ nói đi."
Bà nội Tô đã nói như thế rồi, mà ông nội Tô ngồi bên cạnh cũng không ngăn cản, Tô Trà bèn hiểu được hai ông bà cụ muốn lắng nghe ý kiến của cô.
Liếc nhìn vết m.á.u trên gương mặt của Tô Thắng Hoa, Tô Trà đau lòng cất tiếng, tiếp tục nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Trà nhìn thấy hành động của hai ông bà cụ, cũng đứng dậy đi theo.
Tô Trà tỏ vẻ: cháu cũng mờ mịt lắm.
Ngay khi hai ông bà cụ đang do dự, thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.
"Vậy ý cháu là, cứ để yên kệ bác cả cháu?" Bà nội Tô hỏi.
Đại Lâm thấy người đã được kéo ra rồi thì bèn cất tiếng hỏi: "Tô Trà, có người báo công an nữa không?"
Người phụ nữ kia vừa túm bà nội Tô, vừa ồn ào cất tiếng.
"Khụ khụ." Tô Trà khẽ hắng giọng, cô khẽ thì thào: "Ông nội, bà nội, bác cả cháu đã là người trưởng thành rồi, ban nãy bà cũng nói bác ấy năm nay đã bốn mươi tuổi rồi, chứ không phải trẻ con bốn tuổi nữa. Cháu nghĩ chuyện này, trong lòng bác cả tự có chừng mực."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.