Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 157: Chương 157

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 157: Chương 157


Bên kia, đồn công an.

Ôi chao, đúng là thằng nhóc da mặt mỏng mà.

"Mẹ, mẹ về rồi à? Đây là bạn học của con, Trầm Nghiễm. Cậu ấy chính là con trai của dì Lương đó ạ."

Chỉ chốc lát sau, người bệnh đã được đẩy đi.

"Được rồi, tôi tiễn cậu ra cửa." Tô Trà nói.

Sau đó người đàn ông kia được đẩy vào phòng bệnh để tiến hành một loạt các cuộc kiểm tra, người phụ trách kiểm tra vẫn là bác sĩ trẻ tuổi khi nãy.

Sau đó, tên kia bị đưa đến bệnh viện, còn ông thì bị đưa vào đồn công an đây này.

"Không cần, không cần đâu ạ. Trời cũng sắp tối rồi, cháu phải về nhà. Dì ơi, cháu không ở lại ăn cơm đâu, lần sau có cơ hội, cháu sẽ ở lại ạ..." Trầm Nghiễm vội vàng thu dọn sách vở, đề thi trên bàn, sau đó ôm vào trong ngực, rồi nói với Tô Trà: "Đề thi này tôi mang về được không, sau khi làm xong tôi sẽ mang trả cho cậu."

Trên cáng cấp cứu trên xe cứu thương, có một người đàn ông đang hôn mê bất tỉnh.

Ban đầu, ông đụng tới đám cướp chặn xe muốn cướp hàng, thái độ của đối phương vô cùng kiêu ngạo, đã lấy hàng thì thôi đi, đối phương còn yêu cầu để cả xe lại, vô cùng quá đáng.

Thế nhưng khi đến bên khoa cấp cứu, các bác sĩ còn chưa bắt đầu làm kiểm tra, thì bệnh nhân đã đột nhiên tự tỉnh lại rồi.

"Cái gì mà gậy nhỏ, gậy nhỏ cỡ nào?"

Bên phía thành phố K, trên đường cái truyền đến tiếng "ê a ê a", một chiếc xe cứu thương lao vút đi.

-----

"Tên?" Đồng chí công an nghiêm mặt hỏi.

"Đây là bệnh viện á?" Người đàn ông hỏi một câu, sau đó giơ tay xoa xoa đầu, cất tiếng đáp: "Ôi, bác sĩ, tôi đau đầu quá đi mất. Tôi bị người ta dùng một cây gật nhỏ đánh."

Bác sĩ trẻ tuổi kia cũng không biết chuyện thế nào, khi nãy ở trên xe, họ gọi thế nào anh ta cũng bất tỉnh, sao bây giờ vừa đến cửa khoa cấp cứu đã tự tỉnh rồi?

Tô Trà nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Trầm Nghiễm, thì không nhịn được mà lên tiếng cắt ngang mấy lời khen không ngừng của mẹ mình.

"Vậy dì ơi, cháu phải về rồi, tạm biệt gì ạ."

"Được."

"Ôi, con trai của phó viện trưởng Lương à? Dáng dấp của thằng nhóc này cũng tuấn tú phết nhỉ, di truyền từ phó viện trưởng Lương đúng không, đúng là đẹp trai thật." Vương Tú Mi vừa nhìn thấy Trầm Nghiễm thì đã mở miệng liên tục khen. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Trà Trà, đây là..." Vương Tú Mi cất tiếng hỏi, cắt ngang hai người đang tập trung.

Trong phòng thẩm vấn, Tô Thắng Dân ngồi đối diện với các đồng chí công an có vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng ông vô cùng căng thẳng.

Cáng cấp cứu nhanh chóng được đẩy đi, một bác sĩ khá lớn tuổi đến tiếp cáng, hỏi vị bác sĩ trẻ tuổi đi theo xe kia: "Tình hình bệnh nhân thế nào?"

"Anh yên tâm, người đã bị đưa về cục công an rồi. Bây giờ bọn tôi cần phải làm chút kiểm tra cho anh, anh có chỗ nào không thoải mái thì phải nói cho chúng tôi biết, hiểu không?" Bác sĩ lại nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhóm bác sĩ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

Người đang đi trên đường nhìn thấy tiếng còi xe cứu thương kêu thì đều tò mò nhìn qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

.

Thế nhưng người đàn ông kia vẫn bày ra dáng vẻ không thoải mái, cứ liên tục đòi nằm lại bệnh viện để theo dõi, khiến cho bác sĩ cũng không còn cách nào khác nữa, chỉ có thể sắp xếp phòng bệnh cho anh ta.

"Mẹ, mẹ đừng khen nữa. Khen đến độ người ta ngượng chín mặt rồi kia kìa."

"Ôi chao, tạm biệt cháu nhé. Lần sau lại đến nhé, lần sau nhớ phải ở lại ăn cơm đó."

Hai người ngẩng đầu nhìn lên, Vương Tú Mi lập tức lộ ra nụ cười.

Tô Trà tiễn người ra cửa, đợi Trầm Nghiễm đi xa rồi, cô mới xoay người vào nhà.

"Ừm, có lẽ chỉ to khoảng chiếc bút máy mà thôi, thế nhưng chỉ vừa chạm vào người một cái là đã không còn tri giác nữa rồi. Sau đó, khi tôi tỉnh lại thì nhìn thấy mọi người đây này." Người đàn ông giả vờ cả người khó chịu, cất tiếng nói: "Bác sĩ, các anh có bắt được người nọ không thế? Tôi bị thương nặng thế này, các đồng chí công an nhất định phải bắt được đối phương đấy nhé."

Người đàn ông thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi, mặc bộ quần bò áo hoa đang lưu hành ở thời đại này, tóc dài chấm cổ.

"Xin chào, tôi là bác sĩ. Xin hỏi anh tên gì? Trên người có chỗ nào không thoải mái không?" Bác sĩ trẻ tuổi chủ động hỏi bệnh nhân.

Chương 157: Chương 157

Có vẻ như trong cảm nhận của mẹ già nhà cô, dáng vẻ giống trưởng lão họ Đường kia của mẹ cô, hình như được đánh giá... khá cao đó chứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thế nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi cả, cơ thể của người đàn ông kia vô cùng khỏe mạnh, không có bất cứ bệnh tật gì.

Vương Tú Mi cười toe toét: "Con gái, dáng dấp của thằng nhóc kia không tồi đâu nhé, da thịt mềm mại, giống Đường Tăng trong Tây Du Kí ấy."

Trầm Nghiễm bị khen đến độ có chút xấu hổ, mặt mũi cậu ta đỏ bừng lên.

"Lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, anh thành thật kể lại cho chúng tôi nghe đi."

Vừa xoay người lại, Tô Trà đã đối diện với tầm mắt của mẹ già nhà mình.

"Được được được, bắt được người là tốt rồi." Người đàn ông nghe thấy đối phương đã bị bắt, thì đôi mắt lóe lên tia âm trầm.

"Tô Thắng Dân."

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của người đàn ông kia, hình như anh ta vẫn còn có chút mơ màng.

"Vâng ạ."

Cho nên, đợi đến khi Vương Tú Mi từ bên ngoài về, thì thấy có một thằng nhóc đang trò chuyện với con gái nhà bà.

“Ừ, đưa bệnh nhân đến khoa cấp cứu kiểm tra đi."

Anh ta chỉ cần nghỉ ngơi một lát là có thể xuất viện rồi.

Nghe thấy cách hình dung của mẹ già nhà mình, khóe miệng của Tô Trà khẽ giật giật.

Chuyện xảy ra quá nhanh, bây giờ ông vẫn còn có chút mơ màng đây này.

"Bao nhiêu tuổi?"

"Cháu chào dì ạ." Trầm Nghiễm vội vàng đứng dậy chào hỏi.

Sau đó ông lấy ra chiếc "bút máy" mà con gái đưa cho mình, chọc vào người của tên thủ lĩnh của đám bên kia, sau vài tiếng "xẹt xẹt" vang lên, thì đối phương ngã xuống đất, vang lên một tiếng "bộp" giòn vang.

Trầm Nghiễm lễ phép chào hỏi, sau đó mới cùng Tô Trà đi về phía cổng lớn.

Ban nãy khi ở trên đường tôi đã kiểm tra qua rồi, các dấu hiệu sinh tồn đều bình thường, thế nhưng bệnh nhân vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, cần kiểm tra thêm mới có thể đưa ra kết luận." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Được, được, được. Mẹ không khen nữa. Vậy Trầm Nghiễm, cháu ở lại nhà dì ăn cơm tối nhé, dì đi ra ngoài mua vài món ăn về, cháu thích ăn gì thế?"

Thế nhưng nhớ đến lời khẳng định chắc chắn của con gái, rằng thứ kia sẽ không gây ra tai nạn c.h.ế.t người, lòng ông lại khẽ thả lỏng một chút.

Cho nên hai bên nổi lên tranh chấp, lao vào đánh nhau.

"Ba mươi sáu tuổi."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 157: Chương 157