Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 156: Chương 156
Sáng nay Trầm Nghiễm đang làm bài thì đụng trúng một bài không biết làm, cho nên cậu ta định gọi cho Tô Trà hỏi xem cô có biết làm xong.
"Đoán chừng cũng phải mất một tuần đó, nếu trong nhà xảy ra chuyện gì, thì em cứ gọi thằng ba đến giúp. Nhà nó cách nhà ta không xa."
"Cậu làm xong hết rồi á?" Vẻ mặt của Trầm Nghiễm hiện rõ vẻ kinh ngạc, cậu ta giơ tay nhận lấy tập đề thi của Tô Trà.
Người ta đã bảo không phải người cùng nhà thì không phải cùng một cửa đấy thôi.
Tục ngữ đã nói rồi đấy thôi, trẻ con bảy tám tuổi đang trong giai đoạn ăn nhiều, Tô Bảo thực sự có thể ăn được năm cái bánh bao thịt.
Tô Thắng Dân cũng không có thời gian nhiều lời, ông hét vọng vào trong nhà, báo cho Vương Tú Mi một tiếng: “Vợ ơi, anh phải đi ra ngoài một chuyến, nếu em có chuyện gì thì chứ tìm thằng ba nhé." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vậy anh đi đường cẩn thận nhé. Còn chuyện trong nhà anh cứ yên tâm đi, vẫn còn có em ở đây cơ mà."
"Chạy vận chuyển không phải vẫn luôn như thế đấy ư? Ra ngoài đi làm, sao mà không vất vả cho được." Tô Thắng Dân khẽ cười đáp.
"Vậy được rồi, vợ ơi, anh đi nhé."
Nghe thấy chị gái mời người ta vào nhà, gương mặt của Tô Bảo thả lỏng cảnh giác, cậu bé nghiêng người né sang một bên cho Trầm Nghiễm tiến vào.
Thế nhưng động tác của cô lại không nhanh bằng động tác của Tô Bảo.
Tô Trà đang ngồi đọc sách trong phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa thì định buông sách xuống chuẩn bị đi qua đó mở cửa.
-----
"Chỗ nào cơ? Ồ, chỗ này á? Cậu xem bước trước đó..."
Nhân lúc Tô Trà không chú ý, Tô Bảo lén chuồn mất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chuyển đến trấn trên được hai ngày rồi, Tô Bảo đã kết thêm được một người bạn tốt, chính là thằng nhóc nhà hàng xóm.
"Trầm Nghiễm, sao cậu lại ở đây?" Âm thanh của Tô Trà vang lên.
Chương 156: Chương 156
Cậu ta lật đến trang mà mình muốn xem, trên đề thi, phần bài giải được viết ngay ngắn, thẳng hàng, Trầm Nghiễm đọc kĩ trong chốc lát, sau đó giơ tay ra chỉ vào một bước giải trong đó.
"Anh tìm ai?"
"Tôi có một bài không biết làm, cho nên đến hỏi cậu xem cậu có biết làm không." Trầm Nghiễm nói.
Tô Trà cảm thấy cô và Trầm Nghiễm là bạn thật, thế nhưng mấy chuyện như chuyển nhà này, cô không cần thiết phải cố ý báo cho Trầm Nghiễm một tiếng, thực sự không cần thiết.
"Thắng Dân, gần đây anh cẩn thận một chút nhé. Chuyện của Lý Tân Kiến lần trước đã bị rất nhiều người bàn tán, chính vì thế gần đây lúc bọn tôi mua hàng đều phải giấu diếm cẩn thận. Hơn nữa đường đi không an toàn, suốt cả đường đều phải lo lắng đề phòng."
Bên kia, Tô Thắng Dân và đồng nghiệp đang đi về phía đội vận chuyển.
"Anh tìm Tô Trà, em là em trai của Tô Trà đúng không? Anh là bạn học của chị gái em..."
"Đây, cậu xem có đi, nếu có chỗ nào không hiểu thì lại hỏi tôi."
"Cậu còn hỏi được à? Sao cậu chuyển nhà lên trấn trên mà cũng không thèm báo với tôi một tiếng thế hả? Cũng không đi tìm tôi nữa chứ. May mà sáng nay tôi gọi điện đến thôn của cậu hỏi mới biết được chuyện này đó, cũng may là tôi đã hỏi ra được địa chỉ của cậu, chứ nếu không thì tôi có tìm khắp cũng không tìm thấy nhà cậu đâu."
"Vào đi thôi." Tô Trà cất tiếng.
Ngoài cửa, Trầm Nghiễm còn chưa tự giới thiệu xong đã bị cắt ngang.
Vài phút sau, Tô Bảo gặm bánh bao thịt với vẻ mặt thỏa mãn. Cậu bé mua năm cái, chia cho Tô Trà hai cái, thế nhưng Tô Trà không nhận.
"Vậy còn cách nào nữa đâu, nhiệm vụ đã phân công xong rồi, chẳng lẽ chúng ta còn có thể không làm à?" Tô Thắng Dân nói.
Tô Bảo đã mở cửa xong rồi.
"Không phải đâu. Thắng Dân, tôi nói anh nghe, tôi nghe ngóng được tin trên tuyến đường mà chúng ta chạy lần này, có nhiều đám cướp bóc lắm, chạy con đường này, ít nhiều cũng phải thiếu vài thứ."
Một người nói, một người nghe, Tô Bảo ngồi nghe hai người một hỏi một đáp thì cảm thấy có chút nhàm chán.
Cái miệng của Tô Bảo cũng vô cùng lợi hại, chỉ ngắn ngủi hai ngày, thế mà người ta đã lấy số kẹo người ta đã cất giấu nửa tháng ra chia cho Tô Bảo rồi.
"Tô Trà, bước này, cậu giảng lại cho tôi chút đi..."
Nhìn thấy cha già nhà mình rời đi rồi, Tô Bảo và Tô Trà cũng ra cửa mua bánh bao thịt.
Cô chính là cỗ máy giải đề.
Một giờ chiều, Tô Thắng Dân và ba đồng nghiệp cùng nhau xuất phát...
Cậu ta nở nụ cười rồi đáp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Trà vươn tay ra, một tập đề thi xuất hiện trước mặt Trầm Nghiễm.
Mấy ngày hôm nay, ngày nào cậu nhóc kia cũng sang chơi với Tô Bảo.
Trong cảm nhận của Trầm Nghiễm, trình độ b**n th** của Tô Trà lại tăng thêm một cấp nữa rồi.
"Cậu tìm tôi có việc gì à?" Tô Trà hỏi, trực tiếp bỏ qua đề tài vừa rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong phòng khách, Tô Bảo tò mò quan sát Trầm Nghiễm.
"Được, anh biết rồi."
Sau khi hai người đến đội vận chuyển, tiếp nhận nhiệm vụ mà cấp trên phân công xong thì vội vàng lên xe, họ phải chuyển hàng từ bên này sang, rồi lại đánh hàng từ bên đó về.
Họ ở cùng một cái trấn trên, có rất nhiều cơ hội gặp mặt, chuyện chuyển nhà này, sớm hay muộn gì cậu ta cũng biết thôi.
Tô Bảo đi ra ngoài chơi, mà trong phòng khách, Tô Trà và Trầm Nghiễm đang tập trung giảng đề.
Sau khi vào nhà, Tô Trà bảo Trầm Nghiễm ngồi ở phòng khách đợi cô, còn mình thì đi về phòng lấy sách vở.
Sau đó, Tô Thắng Dân và đồng nghiệp kia cùng nhau ra ngoài.
Bạn bè mà chuyển nhà còn phải cố ý chạy đến báo cho đối phương, cũng đâu phải về sau không gặp nữa đâu.
Sự chênh lệch lớn thế này, Trầm Nghiễm cảm thấy, Tô Trà quả thật... không phải người!
Trầm Nghiễm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Trà thì đôi mắt cậu ta sáng lực.
Kết quả khi gọi điện đến văn phòng đại đội của thôn, người ta lại nói gia đình Tô Trà chuyển nhà lên trấn trên rồi, Trầm Nghiễm lại hỏi địa chỉ mới của nhà cô, sau đó mới tìm được đến đây.
Cô tự mua cho bản thân mình hai cái, lại mua cho mẹ già nhà cô ba cái, còn phần của Tô Bảo thì để yên cho cậu bé ăn.
"Cốc, cốc, cốc..." Tiếng gõ cửa liên tục vang lên.
"Ôi chao, anh đợi một chút đã." Vương Tú Mi chạy từ trong phòng ra, nhìn thoáng qua đồng nghiệp đang đứng ở cửa chờ Tô Thắng Dân kia, bà cất tiếng: "Anh đi lái xe à? Đi mấy ngày thế?"
Trầm Nghiễm lật lật từng tờ bài thi một, sau khi xác định Tô Trà đã làm xong toàn bộ, Trầm Nghiễm không phục không được.
Cậu bé ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy có một anh trai lạ mặt đứng ngoài cửa, vẻ mặt của Tô Bảo lập tức hiện lên vẻ cảnh giác.
Ngày hôm qua Cận Tùng còn gọi điện báo với cậu ta rằng, Cận Tùng đã làm xong một phần ba số đề thi này rồi, thế nhưng ngàn vạn lần không ngờ rằng, Tô Trà người ta đã làm xong.
Trầm Nghiễm bị người ta nhìn chằm chằm như thế thì cảm thấy có chút mất tự nhiên, cũng may cậu ta chỉ phải đợi một lát thì Tô Trà đã đi ra rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.