Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 138: Chương 138

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 138: Chương 138


Thế nhưng khi Trầm Nghiễm nghe thấy ba chữ "Phó Hành Khanh" này, cậu ta quan sát cơ thể của Cận Tùng bằng vẻ mặt vi diệu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Hả? Không được á? Dám nói Tô Trà không được á? Nào, Trầm Nghiễm, đi thôi, đưa tôi đi tìm anh ta, hôm nay tôi phải khiến cho anh ta không được." Cận Tùng nói xong thì giả vờ xắn tay áo, bày ra tư thế chuẩn bị đi đánh nhau.

Cơn tức của cô đến nhanh, đi cũng nhanh. Sau khi cẩn thận suy nghĩ lại thì cũng không quá tức giận nữa, không phải chỉ là một người xa lạ thôi ư?

Cho nên, Cận Tùng nói muốn đánh Phó Hành Khanh thành người không được, cậu ta thật sự nghiêm túc ư?

Cận Tùng lén nuốt một ngụm nước bọt.

Hừ, ngay cả dỗ dành cô ấy vài câu mà cũng không thèm làm. Chậc, bạn bè cái gì, đúng là đám đàn ông c·h·ó c·h·ế·t.

"Ha ha ha, vừa rồi, khi bà với Tô Trà đi ngang qua sân bóng rổ, nhìn th ấy thằng nhóc nhà họ Phó với đám Trầm Trang đang chơi bóng, thằng nhóc kia bảo Tô Trà giúp nó nhặt quả bóng rồ, sau đó Hàn Khanh chê cơ thể của Tô Trà không được..."

Trầm Nghiễm ngồi cạnh cũng cất tiếng: "Tô Trà, ai chọc giận cậu thế?"

Hình như, tức giận hay sao ấy?

Cô giơ cánh tay nho nhỏ lên, đôi mắt trong veo của Tô Trà nhìn về phía Trầm Nghiễm và Cận Tùng.

Nghe thấy câu nói của Phó Hành Khanh, cả đám người đều vô thức buông tay ra, trong đầu vẫn còn đang hồi tưởng lại sự tích vinh quanh của Phó Kiều Kiều.

Đoán chừng khoảng mười hai giờ, những người khác của nhà họ Trầm đã về đến.

Nhìn thấy vẻ mặt của Tô Trà, Trầm Nghiễm và Cận Tùng một người ngẩng mặt lên nhìn trần nhà, một người thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Họ theo phản xạ có điều kiện: chạy!

Chậc, từ từ, hình như hôm nay trời âm u thì phải?

Chuyện phía sau, không cần nói chắc các cháu cũng hiểu rồi nhỉ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chính vì thế, trong nhà họ Trầm lúc này có ông bà nội Tô, Trầm Trang, Trầm Nghiễm, Cận Tùng và Tô Trà.

Ánh mắt của cậu ta đảo qua, Trầm Nghiễm dùng ánh mắt tỏ vẻ: Anh em, cậu có còn muốn đi nữa không?

Chương 138: Chương 138

"Tô Trà, Cận Tùng, hai cháu cứ ăn nhiệt tình nhé. Muốn căn cái gì cũng đừng câu nệ, cứ coi như đây là nhà của mình." Lục Thiền Quyên nhiệt tình mời họ.

Sao trưởng bối trong nhà đều thích cô gái nhỏ như Tô Trà thế này?

"Tô Trà, cái đó, không phải anh đây không muốn giúp cậu đâu." Là do anh đây đánh không lại.

Trầm Trang, chính là anh họ của Trầm Nghiễm.

Dù sao thì cả đám bọn họ ai cũng dám trêu, chỉ có duy nhất Phó Kiều Kiều này là họ không dám trêu chọc thôi.

Trên sân bóng, cả đám đàn ông, một nhóm sáu bảy người chạy đằng trước, một người đuổi theo đằng sau.

Ôi chao, thời tiết hôm nay đẹp thế nhỉ, ánh nắng chan hòa, bầu trời quang đãng...

.

Thế nhưng nếu Trầm Nghiễm không nhớ lầm thì hình như Phó Hành Khanh cao đến tận một mét tám bảy thì phải? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa trắng hồng vừa mảnh khảnh, rắn chắc chỗ nào thế?

Ồ, đúng rồi, còn có một thím nấu cơm nữa.

"Dạ, cháu cảm ơn bà ạ. Con người cháu từ trước đến nay không có ưu điểm gì, chỉ có mỗi không hay ngại ngùng thôi ạ." Cận Tùng cười đáp.

"Này, buông tay ra, tôi sắp tắt thở rồi." Phó Hành Khanh cất tiếng nhắc nhở.

Công việc của cha mẹ Trầm Trang bận rộn, cho nên không có thời gian rảnh mà về.

"Này, chúng ta là bạn đó." Tô Trà bĩu môi, tầm mắt nhìn chằm chằm vào hai người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trên bàn cơm, thái độ của ông nội Trầm đối với Tô Trà không tệ cho lắm, thi thoảng ông cụ sẽ hỏi đôi ba câu về chuyện học hành, khiến cho Trầm Trang và Trầm Nghiễm ngồi bên cạnh cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Ực... một tiếng.

Tô Trà nhìn thấy Cận Tùng như thế thì bị chọc cười, bật cười thành tiếng.

Khụ khụ, cái đó, rắn chắc hay không rắn chắc...

Kẻ sĩ có thể c.h.ế.t nhưng không thể nhục được.

Thế nhưng chỉ trong một giây khi vừa được thả ra, Phó Hành Khanh đã trực tiếp gập tay một người lại, chỉ nghe thấy một tiếng rên thảm thiết "ối" kéo dài.

Lục Thiền Quyên ra hiệu bằng mắt cho hai đứa bé.

"Cái đó, tôi nhắc nhở cậu một câu. Phó Hành Khanh, chính là lão đại của đại viện bọn tôi, từ tám tuổi đã đánh gãy mũi của người ở bên đại viện kế bên, dáng dấp cao một mét tám mươi bảy, hơn nữa, hình như anh ấy còn vừa thi đỗ trường quân đội nữa."

Thôi bỏ đi, chuyện này không quan trọng.

Ông nội Trầm, năm nay hơn năm mươi tuổi, cũng mặc trên người một bộ quân trang. Dáng vẻ nhiệt tình, tao nhã và lịch sự của ông cụ giống hệt cha của Trầm Nghiễm.

Bọn họ chạy, anh đuổi, bọn họ có chạy đằng trời...

Chỉ trong nháy mắt, một người đàn ông cao to như anh ta đã bị Phó Hành Khanh đánh gục, nằm bẹp trên đất.

"Tô Trà, cậu làm sao thế? Ai chọc cậu tức giận hả?" Cận Tùng ghé sát vào cô, vẻ mặt quan tâm hỏi.

"Không tức giận." Tô Trà ngoài miệng thí chính trực đáp, miệng thì nói không tức giận, thế nhưng thực tế thì gương mặt nhỏ nhắn của cô đã đen xì thành thế kia rồi, sao có thể không tức giận cho được? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cận Tùng và Trầm Nghiễm im lặng không hé răng, mấy lời nói dối trái lương tâm như thế, họ không nói nên lời.

Cơ thể cao thì cũng thôi đi, Trầm Nghiễm còn nghe nói, từ nhỏ Phó Hành Khanh đã trở thành đại ca trong đám trẻ ở đại viện của bọn họ rồi, chính là cái kiểu người đánh đ.ấ.m vô địch không có đối thủ ấy, bây giờ anh còn được trường quân đội rèn luyện nữa chứ.

Cận Tùng im lặng không chút tiếng động thu lại khí thế, sau đó lén buông cái tay áo vừa mới xắn lên xuống, vẻ mặt nở nụ cười xấu hổ với Tô Trà.

Ở nhà họ Trầm, khi Lục Thiền Quyên đưa Tô Trà về đến nhà họ Trầm, Trầm Nghiễm và Cận Tùng bỗng phát hiện vẻ mặt của Tô Trà không đúng cho lắm.

"Tô Trà, nói cho anh trai nghe xem nào, ai bắt nạt em. Anh đi đi dạy dỗ tên đó thay em." Cận Tùng giả vờ thành dáng vẻ người anh trai tốt.

"Các cậu xem đi, cái cánh tay này của tôi, còn chưa đủ rắn chắc ư?"

Trầm Nghiễm vươn tay, túm túm góc áo của Cận Tùng, có lòng tốt nhắc nhở một câu:

Nghe thấy tiếng động, những người khác lập tức hoàn hồn. Nhìn thấy thằng bạn đang nằm trên mặt đất r*n r*, cả đám im thin thít, không còn tâm trạng đâu mà nghĩ đến Phó Kiều Kiều nữa.

Ôi trời ơi, họ quên mất là thằng nhãi c·h·ó này vừa mới tốt nghiệp trường quân đội, mạng nhỏ quan trọng hơn.

Nói thật thì, ít nhiều Cận Tùng cũng cao đến một mét bảy, gần một mét tám gì đó.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 138: Chương 138