Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 137: Chương 137
"Đúng đó, đúng đó. Cậu nói cái gì mà chọc tức người ta vậy? Nói nghe xem nào." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Phì."
Cả đám người không nói không rằng, đồng loạt xông về phía Phó Hành Khanh, vây chặt anh lại.
Hơn nữa, cô gái nhỏ phải có dáng vẻ xinh đẹp, mềm mại, yếu đuối một chút mới tốt, chứ nếu mà giống như cọp mẹ của nhà họ Phó kia, ai mà thích cho nổi?
"Phụt."
Ôi chao, hóa ra là một học sinh giỏi à?
Cả mấy thế hệ nhà họ Phó đều làm việc trong bộ đội.
Bị đám bạn nhìn chằm chằm như thế, Trầm Trang khẽ hắng giọng rồi mới cất tiếng kể:
Đám bạn cũng không nói gì, chỉ biết cười trừ.
"Ôi chao, bà cứ yên tâm, kĩ thuật của bọn cháu tốt lắm." Nói đùa ư, bọn họ chơi nhiều năm như vậy rồi, sao mà đập trúng người khác được cơ chứ? Đừng có đùa!
Ôi chao, người anh em này, anh cuồng em gái nó vừa thôi!
Phó Hành Khanh lườm cái đám không bao giờ chê lớn chuyện này, trực tiếp chửi tục một câu: "Đều con mẹ nó cút cho tôi, tôi là người xấu xa đến vậy cơ à?"
"Hành Khanh, đám anh em đây vô cùng tò mò đó, rốt cuộc khi nãy cậu đã nói gì với cô nhóc kia thế?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ha ha ha, tôi thấy hình như cô gái nhỏ tức giận rồi ấy."
"Được rồi, tôi nói, tôi nói cho các cậu nghe được chưa?" Phó Hành Khanh vô cùng thức thời, anh tiếp tục cất tiếng nói: "Vừa rồi tôi nhờ cô nhóc kia ném cho quả bóng rổ đến đây, thế nhưng sức của cô gái nhỏ vô cùng yếu ớt, cánh tay kia nhấc lên cao mà ném quả bóng chỉ lăn được có ba mét. Tôi cũng chỉ thuận miệng nhắc nhở cô bé luyện quyền nhiều một chút, rèn luyện sức khỏe, sau đó cô nhóc tức giận chứ có gì đâu."
Phó Hành Khanh nói qua loa như thế, làm sao đám bạn của anh có thể bỏ qua cho anh được.
Vừa rồi rốt cuộc Phó Hành Khanh đã nói gì với con gái nhà người ta, đến độ chọc người ta tức giận đến mức ấy?
Phó Hành Khanh chính là người đẹp trai nhất cái đại viện này, bình thường mấy cô gái nhỏ thường thích bám đuôi anh.
Từ nhỏ Phó Hành Khanh và Phó Kiều Kiều đã bị đưa đi huấn luyện, đến khi ra ngoài, cả người đã mang theo tư thế oai hùng, tự thân mang theo sát khí rồi.
Nói đến đây rồi thì không thể không đề cập một chút.
Bình thường anh thẳng nam với bọn họ thì cũng thôi đi, thế nhưng đứng trước mặt cô gái nhỏ nhà người ta, mà anh cũng ăn nói bộp chộp thế cho được.
Em gái của Phó Hành Khanh tên là Phó Kiều Kiều, nghe cái tên này, người không biết còn tưởng rằng đó mà một cô gái xinh đẹp, trắng trẻo, sạch sẽ lại còn mềm mại nữa cơ đấy.
Chương 137: Chương 137
Phó Kiều Kiều có cái tên nghe mềm mại, thế nhưng cơ thể lại chẳng khác gì đàn ông, đi ra ngoài nếu gặp người không biết, có khi người ta còn cho rằng đó là một cậu thanh niên đẹp trai ấy chứ.
Tiếng cười liên tiếp vang lên, cả đám người đều bị cái tính thằng nam của Phó Hành Khanh đánh bại.
Em gái nhà anh thì làm sao hả, người cao một mét bảy lăm, cơ thể rắn chắc, tay chân đều có cơ.
"Ha ha ha, có khả năng lắm ấy chứ." Có người hùa theo.
Ôi chao, đồ gà như đám họ đây á, em gái anh có thể một chấp năm.
"Nhóc Phó kia, cả đám các cháu chơi bóng cẩn thận một chút, nếu mà đập trúng người khác thì cứ chờ mà ăn gậy đi." Lục Thiền Quyên nhìn thấy dáng vẻ tức giận đến độ thở hổn hển của Tô Trà thì nhịn không được giúp cô dạy dỗ đám thanh niên kia một chút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tục ngữ nói rồi đấy thôi, chiêu thức thế nào không quan trọng, quan trọng là... kết quả.
Cô gái cao một mét bảy, đứng trong đám người đã coi như nổi bật rồi đúng không?
"Hành Khanh, vừa rồi cậu nói gì với cô gái nhỏ người ta thế?"
Chỉ tính riêng trong đại viện này thôi, không mười thì cũng phải chín cô nhóc thích anh rồi.
"Ha ha ha, Hành Khanh, có nói không hả? Có nói không hả?" Người bạn đang siết cổ của Phó Hành Khanh kia phấn khích hỏi, chỉ thiếu điều bắt Phó Hành Khanh quỳ xuống kêu cha nữa thôi.
Bây giờ họ đã biết thân phận của cô gái kia rồi, lúc này mọi người lại bắt đầu chuyển chủ đề về phía Phó Hành Khanh.
Dáng dấp cao lớn thì không nói, quan trọng là dáng dấp còn giống Phó Hành Khanh, ngũ quan của hai anh em họ có ba phần giống nhau.
Cả đám vô cùng tò mò, tầm mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Trầm Trang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Chậc, cô nhóc khi nãy là ai thế? Trầm Trang, bà nội cậu dẫn người đi dạo đó, lúc nãy cậu vẫn chưa nói cho bọn tôi biết đâu, ai thế?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này, khi thấy Phó Hành Khanh ôm bóng quay lại, cả đám người lập tức vây xung quanh anh với vẻ mặt trêu chọc.
Thế nhưng, chờ nhìn thấy người thật rồi, chỉ sợ người đó sẽ bị dọa c.h.ế.t khiếp.
Nghe thấy đám bạn bàn tán, nói xấu về em gái mình, Phó Hành Khanh có chút không vui.
"Hành Khanh, chẳng lẽ cậu coi cô gái nhỏ nhà người ta là cọp cái nhà cậu đấy à?"
"Không phải các cậu hâm mộ ghen tị nên mới nói thế đấy chứ? Em gái tôi tốt biết bao, với cái thân thể yếu như gà này của các cậu, chỉ cần vài phút là con bé có thể đánh gãy chân c·h·ó của các cậu rồi." Phó Hành Khanh dò xét cơ thể của đám bạn bằng vẻ mặt khinh bỉ.
Còn nữa, cái giọng điệu chê người ta yếu ớt đầy ghét bỏ kia của anh, cô nhóc nhà người ta nghe xong mà không tức giận thì mới lạ đấy.
"Chẳng nói gì cả." Phó Hành Khanh thản nhiên đáp một câu.
Phó Hành Khanh khẽ cắn môi, cũng bị đám trứng thối không biết xấu hổ này chọc tức đến bật cười.
"Ôi chao, còn phải nói ư? Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy rồi, thế nhưng có bao giờ tôi cảm thấy cậu giống người tốt đâu. Ha ha ha ha ha."
Ôi chao, bọn họ cũng có cách nào đâu. Sức chiến đấu của Phó Hành Khanh vô cùng mạnh mẽ, nếu bọn họ mà không làm như thế này á, thì đừng mong khống chế được anh.
Nghe Trầm Trang nói thế, cả đám người đều không nhịn được mà cảm thán.
"Có lẽ là bạn học của Trầm Nghiễm. Lần này Trầm Nghiễm về, nó đưa theo hai bạn học, trong đó có một cô nhóc. Hình như thím hai tôi vô cùng thích cô nhóc này, còn dặn đi dặn lại Trầm Nghiễm là phải đưa người về nhà ăn cơm."
Đám thanh niên này từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, cả đám không trò nghịch nào là không làm. Khi còn bé thì trèo cây lấy tổ chim, mùa hè thì ra sông bắt cá, lớn lên một chút thì trêu c·h·ó chọc mèo, xì hơi lốp xe của người khác. Cả đám đều da dày thịt béo, đánh không biết sợ.
Người đàn ông ôm quả bóng, sải đôi chân dài chạy về phía đám người trên sân bóng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.