Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 110: Chương 110

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 110: Chương 110


Tiếng chuông tan học vang lên, giờ tự học buổi tối đã kết thúc.

Tô Trà và Trầm Nghiễm đang giảng bài cho nhau đột nhiên ngẩng đầu lên, lúc này hai người mới phát hiện, những người khác đều vây lại đây.

"Được được được. Nhóc Tần, chú nữa cháu nhớ thay ông cảm ơn mẹ cháu đấy nhé. Ông đã nói mọi người không cần quan tâm ông già này đâu mà, cũng đâu phải ông không thể nhúc nhích đâu, chưa già đến mức cần làm phiền mọi người chăm sóc." Ông cụ nói miên man hồi lâu.

Trong một căn tứ hợp viện, một ông lão có mái tóc hoa râm đang ngồi trên ghế mây. Hai ngày nay thời tiết miền Bắc bắt đầu chuyển lạnh, trên đùi ông ta đắp một tấm thảm.

Ông ta cầm điện thoại, nghe bạn cũ ở đầu dây bên kia khoác lác thồi phổng một lúc lâu, khóe miệng ông ta không nhịn được mà vô thức cong lên.

Thế nhưng, bọn họ vẫn chưa thể thoát khỏi sự chấn động mà Tô Trà mang đến.

Một loạt tiếng bước chân truyền đến, không bao lâu sau đã thấy một bóng dáng thon dài đi về phía ông ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tương Kì xoay người, lau những gì vừa viết trên bảng đen đi, rồi viết vài đề bài lên.

Những người nước ngoài kia đang bịa đặt, nói nhân tài của quốc gia họ cũng chỉ đến thế mà thôi, khó có thể sánh bằng những quốc gia phương Tây được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn thấy những gương mặt lộ rõ vẻ ham học hỏi, Tô Trà chỉ đành mở sách ra một lần nữa, sau đó xoẹt xoẹt xoẹt vài cái, viết nguệch ngoạc một dãy số. Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của những người khác, chữ viết của cô ngày càng nguệch ngoạc với tốc độ bất thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thân là học sinh dự thính, Tô Trà và Trầm Nghiễm cũng phải tham gia cuộc thi này.

"Có gì đâu mà phiền ạ. Dù sao hôm nay cháu cũng không có việc gì làm mà. Ông Vương, khi nãy cháu nghe được hình như ông đang gọi điện thoại đúng không ạ, có phải ông Tương gọi đến thoại đến cho ông không?" Tần Phong cười một cách sảng khoái, dáng vẻ như đang trò chuyện việc nhà vậy.

Trên hành lang, một giáo viên thấy phòng học bên này vẫn còn sáng đèn, trong phòng học vẫn còn nhiều người như vậy bèn cất tiếng thúc giục một câu.

"Đúng đúng đúng. Còn chỗ này nữa, tôi tính ra đáp án khác."

Thế nhưng mấy năm nay, đất nước đang đổi mới và phát triển, bọn họ cũng đã tham gia cuộc thi Olympic toán học quốc tế vài lần, thế nhưng ba năm nay, họ đều không giành được huy chương vàng.

Ôi, đau lòng quá đi mất.

Chín học sinh này, bất cứ ai trong số họ cũng là học sinh giỏi trong học sinh giỏi, thế nhưng đề bài hôm nay đã khiến họ hoài nghi nhân sinh.

Âm thanh trong trẻo của cô gái vang lên trong phòng học trống rỗng, vài học sinh khác vểnh tai lên nghe nghe vài câu, sau đó đều vô thức vây quanh bàn của Tô Trà. Ngay cả Cận Tùng cũng không ngoại lệ.

"Tô Trà, đề bài vừa rồi, cậu giảng lại cho tôi một lần được không? Có vài chỗ tôi vẫn chưa hiểu lắm." Trầm Nghiễm không vội rời đi, mà cầm vở đến bàn Tô Trà nhờ cô giảng lại.

Ở đầu bên kia điện thoại...

Rốt cuộc cô ăn gì mới có được bộ não thông minh thế này vậy?

"Này, sao các em vẫn còn ở đây thế? Đến giờ tắt đèn khóa cửa rồi."

Chương 110: Chương 110

Nghe được một lúc, có bạn học không nhịn được mà cất tiếng.

Thời gian cứ thế trôi mau, chẳng mấy chốc đã đến ngày diễn ra kì thi mô phỏng của trường trung học phổ thông số một.

"Nào, đưa vở đây cho tôi." Tô Trà cất tiếng nói: "Chỗ này, cậu bị lọt vào bẫy rồi. Cậu nên sử dụng công thức này thì nó sẽ đơn giản hơn một chút, sau đó tiếp tục suy luận..."

Nghe thấy những lời này của giáo viên, mọi người vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc của mình.

Cuộc thi diễn ra trong vòng ba ngày, sau khi thi xong, trường trung học phổ thông số một cho học sinh nghỉ hai ngày.

Hai mươi phút xong, cuối cùng Tô Trà cũng viết xong, những chỗ vừa nãy các học sinh kêu gào không hiểu, bây giờ cũng hiểu rồi.

Lúc này những người khác mới phát hiện ra rằng, Tô Trà giải bài không cần dùng đến nháp.

Qua hai phút sau, ông ta cúp máy.

"Còn ai vào đây nữa. Ông già Tương Kì kia gọi điện báo cho ông biết, nói năm nay vừa phát hiện ra vài hạt giống tốt, có thiên phú về toán học cực cao. Còn nói, năm nay hạt giống tốt kia nhất định có thể giành huy chương vàng cho đất nước chúng ta.”

Vương Quốc Quân, năm nay ông ta cũng năm mươi tuổi rồi, đợi thêm vài năm nữa cũng đến tuổi về hưu. Cả đời ông ta theo đuổi sự nghiệp giáo d·ụ·c, ông ta cũng đã từng có hoài bão lớn.

Tương Kì thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Chín học sinh ngồi lại trong lớp có chút uể oải, hôm nay có thể xem như họ đã bị đả kích nặng nề.

Thi xong, Tô Trà và Trầm Nghiễm lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Bọn họ đã đến trường trung học phổ thông số một được nửa tháng rồi, mà nửa tháng qua, hai người đều chưa về nhà.

Đám người cùng nhau xuống lầu, sau đó mọi người tạm biệt lẫn nhau. Ai ở ngoại trú thì về nhà, ai ở nội trú thì đến kí túc xá.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Tôi sẽ viết thêm mấy đề bài nữa lên bảng, các em mở sách vở ra chép đề về nhà làm. Đến giờ học ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục chữa."

"Lão Vương ơi, tôi vừa phát hiện ra bên cạnh tôi có một hạt giống tốt. Ha ha ha, ông đừng có không tin."

"Lão Vương, ông đừng bi quan như thế chứ. Lớp người trẻ tuổi của quốc gia chúng ta, còn tốt hơn những gì ông tưởng tượng nhiều."

Mẹ nó, mẹ nó, quá lợi hại ấy chứ.

“Không phải ông bi quan đâu, thế nhưng nếu học sinh kia thật sự có thể giành được huy chương vàng, ông phải cảm ơn ông già Tương Kì kia cẩn thận mới được. Nếu thật sự giành được, ông nhất định sẽ mời ông ta uống rượu." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ôi chao, Tô Trà, cậu giảng chậm một chút, chỗ này này, giảng lại chút đi. Vì sao từ bước này lại suy ra bước này được?"

"Tôi nói cho ông nghe, tôi dám đảo bảo học sinh này có thể thuận lợi vượt qua vòng đấu bán kết. Học sinh mà tôi nhìn trúng, vòng đấu bán kết thì tính là cái gì, chắc chắn con bé có thể lọt vào vòng chung kết. Nói không chừng, lần này con bé còn đại diện cho quốc gia chúng ta lấy huy chương vàng ấy chứ."

"Ông Vương, mẹ cháu trồng chút cải bắp, sai cháu mang đến cho ông hai cái đây ạ."

"Hai năm qua, quốc gia chúng ta không giành được huy chương vàng, năm nay là năm thứ ba rồi, năm nay dù thế nào chúng ta cũng phải giành được huy chương vàng."

Vài phút sau, đèn phòng cũng tắt.

Thành phố Bắc Kinh.

"Được được. Cái chân của ông thế nào rồi?"

"Reng reng reng..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 110: Chương 110