Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 108: Chương 108
"Bạn cuối cùng, Trầm Nghiễm." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Dương Mai."
"Xin chào, bạn học mới." Tô Trà ngước mắt lên, thản nhiên liếc bàn tay đang duỗi ra của đối phương, thế nhưng cuối cùng cô vẫn không bắt tay cùng cậu ta.
Thế nhưng có thể xuất hiện ở đây vào giờ này, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết ông ta chắc chắn là giáo viên đến dạy học.
Chương 108: Chương 108 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vài phút sau, cả ba người đến tòa nhà số ba.
Nếu không biết còn tưởng họ quen Cận Tùng lâu lắm rồi ấy chứ.
...
"Có."
Nét chữ sắc sảo, không giấu được vẻ uy nghiêm.
Đúng sáu giờ năm mươi phút, một bóng người bước vào lớp học.
"Tôi cũng là học sinh của lớp 11-1. Từ hôm nay trở đi, chúng ta đã là bạn học cùng lớp rồi, mong các cậu chỉ bảo nhiều hơn." Cận Tùng cươi hì hì cất tiếng nói.
Dù sao ở nhà dưỡng lão rảnh rỗi không có chuyện gì làm, chi bằng đến đây dạy thì tốt hơn.
Bởi vì, những đề bài mà họ nói, không có đề bài nào nằm trong phạm vi chương trình dạy học của bọn họ, mà hình như là đề toán hình của cuộc thi Olympic ấy.
"Có."
Thấy cậu ta như thế, Tô Trà và Trầm Nghiễm đều cô cùng khó hiểu, trong thời gian chưa đầy một ngày, sao Cận Tùng lại cứ bày ra dáng vẻ như có quan hệ tốt với hai người họ thế nhỉ?
Dáng dấp của cậu thiếu niên kia rất ưa nhìn, đầu tóc được cắt tỉa gọn gàng, đôi mắt đào hoa vô cùng thích hợp với cậu ta, mỗi khi cười rộ lên trông giống như mặt trời nhỏ vậy.
Tất cả mọi người đều học cùng một lớp, hơn nữa đều là những thiếu niên, thiếu nữ hơn mười tuổi, có rất nhiều chủ đề chung để nói chuyện. Không bao lâu sau, bầu không khí giữa mọi người đã trở nên thân thuộc hơn nhiều.
Tương Kì vừa dứt lời thì lập tức quay lưng lại, cầm phấn bắt đầu viết đề bài lên bảng đen. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Xin chào các em, đầu tiên để tôi tự giới thiệu một chút nhé. Tôi tên là Tương Kì, chính là giáo viên huấn luyện của lớp luyện thi Olympic đợt này."
Vừa về chưa bao lâu đã nhận được lời mời của trường trung học phổ thông số một.
Ôi, quả nhiên là thế giới học sinh giỏi, là học sinh bình thường bọn họ không xứng.
Chẳng qua ngồi cùng bàn với Trầm Nghiễm cũng khá tốt, dù sao thì hai người cũng là người quen mà, ngồi cùng nhau sẽ tự tại hơn một chút.
Quả nhiên, ông cụ kia đi lên bục giảng, cầm một viên phấn rồi xoay người viết xuống bản đen hai chữ... Tương Kì.
Dù sao thì Tô Trà lợi hại như thế cơ mà, nếu hai người mà ngồi cùng bàn, có bài nào không biết làm, cậu ta còn có thể nhờ Tô Trà giảng cho nữa.
Vương Lệ Quyên vừa rời đi, Tô Trà và Trầm Nghiễm tìm được vị trí của mình, còn chưa kịp ngồi xuống thì có một thiếu niên đi đến, đứng trước mặt hai người.
Cậu nhìn đi, hai người họ ngoại trừ đi vệ sinh, uống nước, thì thời gian còn lại đều ngồi yên ở vị trí để làm đề kia kìa.
Tầm mắt của cậu ta đảo qua Tô Trà và Trầm Nghiễm, trong lòng cậu ta âm thầm xác định đây chính là hai đối thủ của mình.
Khi nghe nói bản thân có thể ngồi cùng bàn với Tô Trà, trong lòng Trầm Nghiễm vô cùng vui mừng.
Cận Tùng cũng không hề cảm thấy xấu hổ, trái lại, cậu ta lại chuyển hướng bàn tay về phía Trầm Nghiễm rồi cất tiếng: "Xin chào, Trầm Nghiễm."
Tuy rằng Tương Kì đã hơn năm mươi tuổi, thế nhưng cả đời ông ta đã cống hiến cho sự nghiệp giáo d·ụ·c, lần này nghe trường trung học phổ thông số một nói có một nhóm hạt giống tốt, ông ta vẫn vô cùng hứng thú đến dạy.
Trong văn phòng giáo viên của trường trung học phổ thông số một, cũng có một giáo viên mới đến.
Tất cả chín học sinh đều ngoái đầu nhìn qua, đập vào mắt là hình ảnh của một người tóc hoa râm, thân hình hơi mập mạp. Thoạt nhìn thì giống một ông lão tốt bụng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi điểm danh xong, Tương Kì đặt tờ danh sách trong tay xuống.
"Được rồi, quá trình giới thiệu tạm dừng tại đây, sau này chúng ta vẫn sẽ còn nhiều thời gian để có thể chậm rãi quen biết nhau. Tiếp theo, tôi sẽ đưa ra hai đề bài để các em làm."
Vẽ hình, viết chữ, đưa ra những dữ kiện.
Tương Kì - người nổi tiếng trong giới toán học.
Trước kia ông ta đã từng dẫn dắt mấy học sinh đại diện cho quốc gia thi đấu quốc tế, những học sinh đó cho dù không giành được huy chương vàng thì cũng giành được huy chương bạc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Điều quá đáng hơn là, khi các học sinh lớp 11-1 nghe họ thảo luận đề, không ai hiểu họ đang nói gì cả.
"Nếu đã gọi là trao đổi để quen biết lẫn nhau, vậy chúng ta điểm danh một chút nhé, để tôi có thể nhớ mặt các em."
Cận Tùng vừa tiến vào phòng học đã có người đến gần chào hỏi cậu ta. Những người khác cũng đều là học sinh của lớp 11-1, hôm nay Tô Trà và Trầm Nghiễm cũng đã gặp qua họ rồi.
Ngày đầu tiên dự thính, biểu hiện của Tô Trà và Trầm Nghiễm đều rất tốt, không hề xảy ra chuyện không theo kịp tiến độ học tập của các bạn ở đây.
----
"Được rồi, vậy hai em về chỗ ngồi đi. Tiết tiếp theo là tiết Tiếng Anh, các em chuẩn bị sách vở đi." Vương Lệ Quyên dặn dò một lát, rồi không ở lại lâu mà lập tức xoay người rời đi luôn.
Tô Trà cũng không có ý kiến gì cả, dù sao đối với cô mà nói, ngồi với ai cũng giống nhau.
"Đi thôi, chúng ta cùng nhau đến tòa nhà số ba đi. Lần đầu tiên hai cậu đến trường tôi, có lẽ không biết đường, tuy rằng tôi cũng vừa chuyển tới không bao lâu, thế nhưng tôi vẫn quen thuộc với nơi này hơn các cậu. Các cậu đi theo tôi đi, không lạc đâu mà sợ." Cận Tùng vừa đi vừa nói chuyện.
Quả nhiên, cậu ta lại cất tiếng: "Cậu là Tô Trà đúng không, nghe danh của cậu đã lâu."
Chạng vạng hôm đó…
"Tô Trà."
Các học sinh ngồi dưới đều nhìn chằm chằm vào bảng đen, chỉ chốc lát sau, Tương Kì đã viết kín hơn phân nửa bảng rồi.
Trái lại, Cận Tùng lại rất có hứng thú, thậm chí còn tập hợp ba người để thảo luận.
"Có."
Thậm chí các học sinh của lớp 11-1 còn mơ hồ cảm thấy, hai người này không những theo kịp tiến độ, mà còn vượt trước tiến độ luôn rồi ấy chứ.
Năm nay Tương Kì năm mươi lăm tuổi, trước đây ông ta vốn nhậm chức ở đại học Bắc Kinh, thế nhưng bây giờ đã đến tuổi về hưu rồi cho nên ông ta về quê cũ.
"Có."
Tương Kì vừa nói xong, cầm lấy một tờ giấy rồi bắt đầu gọi: "Cận Tùng."
"Xin chào hai cậu, tôi tên là Cận Tùng." Cận Tùng vương tay, mà bàn tay của cậu ta đang hướng về phía Tô Trà.
Lần này trường trung học phổ thông số một có bảy người tiến vào vòng đấu bán kết, thêm cả Tô Trà và Trầm Nghiễm nữa thì có tất thảy chín người đi học.
"Xin chào bạn học mới." Trầm Nghiễm lễ phéo duỗi tay ra đáp lại, bắt tay vài giây rồi cậu ta cũng buông ra, thu tay về.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.