Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 104: Chương 104
Điện thoại vừa vang lên, thầy ấy đã lập tức xông tới với tốc độ nhanh như bay, nhanh hơn bất cứ người nào khác. Sao đó lập tức cầm lấy ống nghe.
"Bao nhiêu?"
Không phải trước kia chưa từng có học sinh nào đạt điểm tối đa trong cuộc thi Olympic toán học, thế nhưng trường trung học phổ thông số hai của bọn họ không có. Lần này Tô Trà được điểm tối đa, chính là người đầu tiên của trường họ.
"À ờ, đúng vậy. Công bố thành tích rồi." Tống Minh hoàn hồn lại, trả lời một câu.
Vương Tú Mi vẫn luôn hiểu đạo lý kiếm tiền trong im lặng, thế cho nên khi Vương Quyên giảng đạo lý, Vương Tú Mi cũng chẳng buồn hé răng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ít nhiều cũng nhờ có con gái của bà tìm cách xin cho Tô Thắng Dân vào đội vận chuyển, nếu không vợ chồng họ phải trồng trọt, làm ruộng bao nhiêu năm nữa mới có thể kiếm được số tiền đó cơ chứ?
"Cô Lý, chúc mừng cô nhé. Tô Trà lớp các cô thi Olympic toán học đạt điểm tối đa, đã vào vòng đấu bán kết rồi. Lần này danh sách xét duyệt biên chế, chắc chắn sẽ có tên cô." Có giáo viên nói với Lý Tú Phương.
Những giáo viên khác trong văn phòng nhìn thấy Tống Minh như thế thì nhịn không được nhìn nhau, cố kiềm chế không cười phì thành tiếng.
Vương Quyên nghĩ thế, sáng hôm sau bà ta cũng nói chuyện này với Vương Tú Mi thật.
"Đồng hồ chính là hàng hóa khan hiếm, từ tiền vốn đi thì chúng ta còn có thể kiếm được 120 đồng nữa. Vương Tú Mi, em thấy người đàn ông của em có lợi hại không hả?" Tô Thắng Dân đắc ý kêu lên.
Chương 104: Chương 104
Trường Trung học phổ thông số hai trên thị trấn.
"Hai người." Trên mặt Tống Minh lộ ra nụ cười, tiếp tục cất tiếng nói: "Tô Trà và Trầm Nghiễm."
"Một chiếc như này, 105 đồng."
Cả nhà chú hai đúng là rách việc, thành thật trồng trọt không tốt hơn ư? Nhìn người đã thành dáng vẻ gì rồi.
Thầy ấy kiêu ngạo chứ.
"Sao hả, em lại còn hỏi anh sao có thể? Em có biết một chiếc đồng hồ như thế này, chỗ chúng ta bán bao nhiêu tiền không?" Tô Thắng Dân khoa tay múa chân một lát rồi khẽ thì thào: "125 đồng."
"Đúng, điểm tối đa. Cả tỉnh chúng ta chỉ có duy nhất hai em học sinh được điểm tối đa thôi. Một người là học sinh của trường trung học phổ thông số một, người còn lại chính là Tô Trà của trường trung học phổ thông số hai thị trấn chúng ta.:
Dọc theo đường đi, ông vẫn luôn đeo mấy chiếc đồng hồ này lên cánh tay, rồi mặc thêm một chiếc áo dài ở ngoài, chỉ sợ bị người khác cướp đoạt đi mất.
Có phải năm nay thầy Tống Minh quá căng thẳng rồi không? Mấy năm trước trường bọn họ cũng tham gia thi Olympic toán học đấy thôi, nhưng có thấy thầy Tống Minh căng thẳng như thế này bao giờ đâu?
"Anh không thể lấy lại tiền, thế nhưng số đồng hồ này có thể biến thành tiền mà." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đúng lúc này, Lý Tú Phương vừa từ lớp học quay trở lại văn phòng.
"Ôi chao, vậy thì không tệ. Năm trước chúng ta chỉ có mỗi Trầm Nghiễm, năm nay lại có thêm một Tô Trà nữa."
"Vậy trường chúng ta có mấy em học sinh lọt vào vòng đấu bán kết?"
"Tối đa á? Lợi hại vậy cơ à?" Giáo viên khi nãy đặt câu hỏi có chút kinh ngạc.
"Mua vào 105 đồng, chúng ta bán ra 125 đồng, một cái đồng hồ kiếm được hai mươi đồng. Chỗ này của anh có một, hai, ba... sáu chiếc đồng hồ. Vậy chúng ta có thể kiếm được một 120 đồng cơ à?"
"Em có biết, anh mua bao tiền một chiếc đồng hồ không?"
Sao lại còn chưa kêu, sao đến bây giờ rồi còn chưa kêu hả?
"Reng reng reng... reng reng reng..."
"Lợi hại, lợi hại. Tô Thắng Dân, anh giỏi quá đi mất." Đôi mắt của Vương Tú Mi lập tức sáng lấp lánh, bà nhìn chằm chằm vào mấy chiếc đồng hồ trên cánh tay Tô Thắng Dân, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng đến cảnh 120 đồng vào ví.
Vương Tú Mi không thèm để ý đến lời khuyên giả tạo kia của Vương Quyên, mệt mỏi một chuyến nhưng kiếm được tận 120 đồng, người khác muốn mệt mỏi còn không có cơ hội kia kìa.
Lý Tú Phương đột nhiên nghe thấy một tin tức thế này, sửng sốt một lúc lâu mới hoàn hồn lại được.
"Sao có thể chứ?"
"Được được được. Anh lấy chứ không trộm. Thế nhưng anh lấy tiền mà không báo với em một tiếng nào cả, anh cũng kì cục quá đi mất. Còn nữa, anh dùng toàn bộ số tiền đó để mua đồng hồ à? Anh bị ngốc không thể, đồng hồ này có thể ăn hay có thể uống hả, con trai con gái chúng ta đi học không cần tiêu tiền à?" Vương Tú Mi tức giận, không có tiền, mấy cái đồng hồ này có thể mài ra mà ăn không?
Bên này chi thứ hai vui tươi hớn hở, bên kia, trong lòng Vương Quyên cuối cùng cũng được cân bằng lại.
Trong văn phòng, Tống Minh nhìn chằm chằm điện thoại.
"Đâu chỉ không tệ thôi đâu. Vừa nãy bên kia thông báo, trong vòng đấu loại lần này, Tô Trà thi được điểm tối đa." Lúc nói lời này, trong lòng Tống Minh vô thức nổi lên cảm giác tự hào và tràn ngập vinh quang.
Bỏ đi, bỏ đi. Chút nữa bà ta vẫn nên khuyên nhủ vợ chồng thằng hai, nên chăm chỉ trồng trọt thì hơn, đừng làm dăm ba cái chuyện linh tinh nữa.
Vương Tú Mi đếm đếm đầu ngón tay để tính. Ghê thật, đi một chuyến này, thế mà có thể kiếm được tận 120 đồng. Nhiều như thế ư?
Tống Minh vẫn đang nghe điện thoại, mãi một lúc lâu sau thầy ấy mới cúp mày.
Những giáo viên khác trong văn phòng phát hiện ra Tống Minh sững sờ đứng đực tại chỗ, thì không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Gần đây Tống Minh vẫn thường xuyên mất tập trung, thầy ấy đã tính toán thời gian rồi, đáng lẽ ra mấy hôm nay phải công bố thành tích của cuộc thi Olympic toán học rồi mới đúng chứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Học sinh mà thầy ấy hướng dẫn, thi được điểm tối đa kia kìa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Alo, trường trung học phổ thông số hai thị trấn xin nghe." Tống Minh nhận điện thoại, nói lời mở đầu.
"Được rồi, anh nói đi, để em xem anh nói thế nào để có thể lấy lại tiền?" Vương Tú Mi tức giận nói.
Có nói hay không là chuyện của bà ta, còn có nghe lọt được chữ nào hay không thì lại là chuyện của bà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ha ha ha ha ha. Em đừng có nóng mà, bình tĩnh nghe anh nói hết không được ư?" Tô Thắng Dân không có chút nóng nảy nào, cười ha ha nhìn Vương Tú Mi.
Vừa rồi khi nhìn thấy dáng vẻ bẩn thỉu kia của Tô Thắng Dân, Vương Quyên không còn chút cảm giác ghen tị nào khi Tô Thắng Dân được nhận vào đội vận chuyển nữa. Chỉ đi đánh hàng một chuyến thôi mà bản thân đã tàn tạ như thế rồi, có gì mà đáng hâm mộ đâu cơ chứ?
Trường Trung học phổ thông số một, trường Trung học phổ thông số hai, bây giờ đều có thể đứng ngang hàng rồi.
----
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.