Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Vũ Lạc Song Liêm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 160: Chương 160
Nhà bà ta đã phải chi rất nhiều tiền để mua được đứa con dâu này, hai năm qua cho nó ăn cho nó ở, nhà bà ta đã thiệt hại quá nhiều, nếu sau này đến cả một đứa con trai cũng không đẻ ra được thì còn giữ cái thứ vô tích sự đó làm gì?
Cần biết một điều rằng, đời trước, cô tu luyện hơn nửa đời người, tu vi khó khăn lắm mới chạm tới Luyện Khí tứ kỳ mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ăn xong một bát tô cơm tẻ, cái bụng đã réo cả ngày trời của cô mới thư thái hơn một chút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cơm tối có khác so với cơm trưa. Ngu Thanh Nhàn cũng được chia cho một ít đồ ăn, nhưng lượng thực sự rất nhỏ, cơm với rau trộn chung còn chưa được lưng bát.
Chương 160: Chương 160
Thôn Xương Sơn này, khắp chốn đều khiến cô thấy ghê tởm, đặc biệt là gia đình Thường Bảo Căn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngu Thanh Nhàn thấy không ai lên núi nữa, bèn tìm một tảng đá bằng phẳng, ngồi xếp bằng, lấy ra ba lá Uẩn Linh phù dán lên người mình, bắt đầu tu luyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngu Thanh Nhàn vơ đại chút củi rồi mang về nhà Thường Bảo Căn.
Ngu Thanh Nhàn vào không gian, nấu một nồi cơm tẻ, lại ra ngoài dạo quanh núi rừng một vòng, hái được ít rau dại mang vào không gian nấu ăn.
Rau dại đa phần đều ngậm chút vị đắng chát, nhưng vì cho nhiều dầu mỡ nên ăn cũng khá ngon miệng.
Uẩn Linh phù do hệ thống cung cấp quả thật dùng tốt hơn những thứ bùa chú cô từng dùng trước đây, ba lá phù bị luyện hóa hết, tu vi của cô tăng một mạch lên thẳng Luyện Khí ngũ kỳ.
Đợi khi tia nắng cuối cùng của mặt trời đã rơi xuống, màn đêm chầm chậm phủ lên vùng đất này, Ngu Thanh Nhàn mới mở mắt ra.
Ngu Thanh Nhàn lên núi.
“Mày nên biết cảm ơn cái nhà này, tối thiểu chúng tao cũng cho mày ăn no mặc ấm, không đánh chửi mày. Nhưng nếu mày không sinh được cháu đích tôn cho nhà tao thì sẽ khác đấy, nhìn rõ con ranh kia chưa, nó sẽ chính là tương lai của mày.”
Lúc này đã gần chạng vạng, mặt trời đã ngả về Tây.
Phạm Xuân Hà biết con trai mình với Ngu Thanh Nhàn chênh nhau quá nhiều tuổi, liền cảnh cáo thêm:
Còn về đám đàn ông khác của thôn này, chẳng phải chúng thích nhất là cắt đứt gân chân người ta sao? Vậy hãy để chúng cũng được nếm mùi đứt gân đi.
Những lời đe dọa như thế, Phạm Xuân Hà vẫn thường xuyên nói với nguyên thân, mỗi ngày cứ phải lải nhải vài lần mới thỏa.
Linh khí đang lưu chuyển trong người, làm dịu đi thân thể đã tổn thương khắp chốn này.
Phạm Xuân Hà thấy cô liền bắt đầu mở miệng mắng, Thường Bảo Căn đang ngồi với Thường Đại Đức, cùng nói về những chuyện trong thôn này.
Cô vốn định từ từ xử lí từng bước, nhưng giờ cô không muốn thế nữa, bọn chúng đáng ghê tởm đến độ cô không thể chịu nổi, nhất định phải làm chút gì cho hả lòng.
Ngu Thanh Nhàn đã ăn no, cũng chẳng để ý chút đồ ăn này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng mà đám đó không vội, trước tiên phải xử lí ba người nhà Thường Bảo Căn đã.
“Mày là do nhà tao mua về, để sinh con cho cái nhà này, nếu không sinh được thì mày cứ chờ đấy.” Phạm Xuân Hà hung tợn nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.