Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 49: Chương 49

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49: Chương 49


Khi đặt lịch hẹn với bệnh nhân cô thường có thói quen đến sớm, đợi đã lâu nhưng không thấy ai tới nên cô mới đi ra ngoài mua bữa ăn sáng.

Ngay trước mặt tất cả mọi người, Giang Nhị Cương không dám phản bác, chỉ có thể đàng hoàng nói xin lỗi.

Trong lòng ông cụ Thẩm cũng rơi vào thất vọng.

Bởi vì danh phận ông cụ Thẩm rất cao nhưng cư xử lại vô cùng hiền hòa nên khiến ông ấy ấn tượng rất sâu sắc.

Chuyện này đã ầm ĩ lớn, Giang Nhị Cương đã nói vài câu, chưa thật sự xảy ra chuyện gì.

Nói: “Tôi hỏi thăm rất lâu mới nghe ngóng được ở đây có một thầy thuốc Đông Y rất giỏi, thì ra lại là ông đây, thật đúng là duyên phận mà Nghe ông nói như thế, ông cụ Trương liền hỏi thăm bệnh của ông cụ Thẩm là gì.

Đạo lý mọi người đều hiểu, nhưng thực tế người trong nhà không có ai cho rằng Giang Thành làm chuyện xấu.

Nhìn thấy gia đình ông cụ thẩm cả ba người đều đến, ông cụ Trương có hơi ngạc nhiên, ngay sau đó liền nhiệt tình đón tiếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Niệm Tư trả lời đương nhiên: “Dung mạo không phải quan trọng nhất, nhưng em thích trông mình đẹp.

Chữ này nghe xong thật dọa người.

thủ Ông cụ Trương cười nói: “Nào có đâu, cựu trưởng đã coi trọng tôi rồi, tôi chỉ là một người có tay nghề sống tạm ổn thôi.”

Đôi mắt Thẩm Trình nhíu lại, vốn dĩ là đôi mắt anh đào quyến rũ lúc này đây lại hiện lên sự sắc sảo.

Anh vào nhà tìm thử vài vòng cũng không thấy một ai.

Nếu như thế, Giang Niệm Tư đó rõ ràng mình như kẻ vô lại trước tiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cũng biết gặp phải kẻ vô lại để ý đến, đó là làm sao cũng không giải thích được, với lại còn gây ra nhiều rắc rối.

Dĩ nhiên, cả nhà Giang Niệm Tư không cho gã sắc mặt tốt đã được rồi.

Đối với một nhân tài chuyên nghiệp như ông cụ Trương mà nói, thấy sợ hãi như thế thì không phải chuyện đơn giản rồi.

Cho nên Giang Niệm Tư mới một khóc hai ầm ĩ ba tự vẫn.

Lúc này ông cụ Trương đã ở mặt ở trong.

Chính cô cũng khâm phục tự ràng buộc của mình.

“Rất khó chữa trị sao?” Ông không nhịn được mà hỏi.

Dừng xe, anh sải bước chạy vào trong sân, vừa chạy vừa kêu: “Ba, mẹ, ông nội,

“Ông là bác sĩ Trương Khởi Tiên sao?”

Ông cụ Thẩm cũng rất bất ngờ, không nghĩ rằng sẽ gặp ông cụ Trương ở đây.

“Ông Thẩm, sao ông lại tới đây thế?”

Hôm sau, Giang Niệm Tư chuẩn bị xong tất cả dược liệu, ở trong phòng khám đợi ông cụ Thẩm đến Một bên khác, Thẩm Trình đã xin nghỉ phép, đuổi theo không ngừng, cuối cùng chạy đến trấn Kỳ Thạch.

Bà cụ Giang vô thức liền muốn nói bà ta sẽ xé rách miệng ra, chợt nghĩ đến đây là trưởng thôn đang giễu cợt bà ta, lời đến trong miệng mới ngậm miệng lại.

Hai người nói chuyện với nhau, ông cụ Trương hỏi thăm ông cụ Thẩm đến đây để làm gì, có phải thấy chỗ nào trong người không khỏe hay không.

“Ồ, là tôi đây” Ông cụ Trương cười lớn nói.

Trong phòng không hề có bóng dáng người nào, điều này khiến Thẩm Trình cau mày.

Bệnh này khó chữa đi “Cái này...” Ông cụ Trương theo nghề thuốc lâu năm như thế, gặp phải bệnh viêm khớp nhiễm trùng cũng mới chỉ thấy một trường hợp.

Ngay cả Giang Tuyết cũng cười cô, đều đến lúc này rồi mà vẫn không quên làm đẹp.

Thẩm Vũ Lâm và Tưởng Tân Lệ đứng một bên hai mắt nhìn nhau, đôi mắt đầy bối rối, thì ra lại là người quen cũ.

Một cái kéo tay Giang Tuyết ra, Đinh Hồng Mai tức giận nói: “Chỉ là em gái con làm vậy cũng là vì tránh bị đe dọa t·ố·n·g· ·t·i·ề·n”

Đinh Hồng Mai cũng lo lắng, nhưng nhìn Giang Tuyết nhéo lỗ tai Giang Niệm Tư giáo d·ụ·c, làm cho bà cảm thấy không tốt.

Sợ con trai và con dâu không biết nên ông cụ Tham giới thiệu với hai người: “Bác Trương của các con là một người rất giỏi, mấy năm trước ông ấy từng là quân y nổi danh ở trong quân đội đấy.

Giang Niệm Tư đã chờ bên trong phòng khám từ lâu rồi.

Làm xong những thứ này, cô như thường lệ tới một lần kết hợp dưỡng trắng.

Ông cụ Thẩm nói: “Con bé trong phòng khám ông nói là bệnh viêm khớp nhiễm trùng”

Một là thuận lợi thu hút dư luận ủng hộ mình, hai là chặn miệng bà cụ Giang trước.

Nhưng cho dù là để Tây Y chữa trị thì nếu muốn chữa khỏi cũng vô cùng khó khăn.

“Viêm khớp nhiễm trùng?”

Anh bước đến phía trước một cái bàn gỗ trong phòng khách, đưa tay cầm lên chiếc bông tai nằm trên bàn.

Kem dưỡng trắng, súp bột linh chi, ngâm tay với dấm trắng, dưỡng trắng tay, tập yoga...

Anh ấy gãi đầu nói: “Lần sau nghe thấy lời này nữa, anh vẫn sẽ đánh hắn”

Tưởng Tân Lệ che miệng cười: “Ông nói mấy thứ không đâu, thằng bé còn không biết chúng ta lừa nó thì làm sao mà mắng tôi được.”

Vừa dứt lời, lỗ tai đã bị Giang Tuyết nhéo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng trường hợp đó cho đến nay ông ấy vẫn chưa chữa trị khỏi hẳn.

Bị chơi rồi.

Ông nội sắp qua đời rồi mà bà ấy còn có tâm trạng làm mấy thứ linh tinh này sao?

Một lần nhảy xuống nước, cũng đủ khiến cơ thể Giang Niệm Tư yếu đi.

Sau đó ông ấy giải ngũ nhưng cũng không biết đi nơi nào, không ngờ là lại đến một nơi nhỏ bé thế này.

Ông cụ Trương ở Bắc Kinh từng có duyên gặp mặt ông cụ Thẩm vài lần.

Đến phòng khám Đức Nguyên, hai người bước xuống xe, mỗi bên một người đỡ lấy ông cụ Thẩm.

Trưởng thôn gõ vào cột khói: “Chính bà đã có một cô con gái bảo bối, đổi lại tên lưu manh đó nói như vậy con gái bà trước khi con gái bà kết hôn, xem bà còn có thể nói thế này không?”

Ông cụ Thẩm cũng không giấu giếm, lập tức nói rõ ý của mình.

Đợi tất cả mọi người đi.

Kiểu dáng cúng thế, một bộ màu đỏ, một bồ màu trắng.

Anh ấy sợ người khác cũng nghĩ Giang Niệm Tư như vậy.

Đối mặt với người ngoài với tính khí cứng rắn, đối mặt với người nhà, Giang Thành lại cười như một tên ngốc.

Mẹ anh có một sở thích là thích các loại trang sức, phụ kiện trên đầu, những thứ này đều là do tự bà ấy làm.

Người thì không thấy nhưng lại nhìn thấy một vài món đồ.

Loại bệnh này thích hợp để Tây y chữa trị hơn.

Giang Niệm Tư lập tức bò dậy từ trên giường, nghiêm túc nói với Giang Thành: “Anh, sau này gặp lại loại chuyện này, anh vẫn nên nói thẳng ra nguyên nhân để nhóm người phân xử, hoặc là lên tiếng chối là được, em không chủ động bắt nạt người khác, nhưng người khác bắt nạt đến cùng, em nhất định không để cho người khác cảm thấy mình đuối lý.

May mà Giang Tuyết may cho cô hai bộ áo khoác váy.

Nhìn vẻ mặt của ông cụ Trương lộ nét khó xử, vợ chồng Thẩm Vũ Lâm trong lòng nhất thời vang lên tiếng “bình bịch.

Chương 49: Chương 49

Nhưng Giang Thành đánh Giang Nhị Cương là sự thật, ầm ĩ đồn cảnh sát, họ chiếm không được bao nhiêu lý.

Cô chính là thích cái đẹp, có cái gì không thể thừa nhận.

Hai tay Thẩm Trình đặt ngang hông, trong lòng chất chứa đầy phiền muộn không giải tỏa được.

Vì phòng ngừa cảm mạo, tối đó Giang Niệm Tư tóm Giang Thành và mình vừa lấy thuốc tắm, vừa uống thuốc thang phòng ngừa phong hàn.

Cũng hiểu Giang Thành không muốn nói những lời lẽ bẩn thỉu của Giang Nhị Cương nói cho tất cả mọi người nghe.

Không nhịn được mà nói: “Ây da, có phải có ai đó đang nghĩ tới tôi không đây?”

Bà cụ Lương chọc chọc đầu Giang Thành: “Em gái con nói đúng, lần sau không được như vậy nữa buồn bực không lên tiếng để cho người khác gây phiền phức.

Tưởng Tân Lệ liên tục hắt hơi mấy cái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Em còn không biết xấu hổ mà nói sao, nói chuyện thì nói chuyện, còn chạy đến bờ sông, em có biết không, chị bị em hù c·h·ế·t. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dựa theo địa chỉ Tưởng Tân Lệ nói, anh một đường không dám dừng lại nghỉ, đến sân nơi họ tạm thời thuê.

DTV

Thẩm Vũ Lâm hừ một tiếng: “Biết đâu là con trai đang mắng bà đó”

Chuyện này ầm ĩ thành như vậy, Giang Đại Vĩ và vợ ông ta tự mình áp giải Giang Nhị Cương đến cửa nói xin lỗi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49: Chương 49