Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 48: Chương 48
Giang Thành vẫn luôn im lặng cho đến khi cô đến.
Bà ta vỗ đùi,lập tức ngồi xuống đất khóc lóc om sòm.
Giang Niệm Tư đánh người tốc độ cực nhanh, một người đàn ông như Giang Nhị Cương, gắng gượng bị cô đánh một cái không kịp phản ứng.
Bà cụ Lương là bác sĩ chân đất duy nhất trong thôn, Giang Niệm Tư lại là bác sĩ trong phòng khám ở trấn trên.
Mọi người thầm mắng Giang Nhị Cương xấu xa.
Sao có thể thừa nhận anh ấy đánh người.
Xem ra bà con phần lớn đều là người bình thường.
Không ngờ lại là con trai nói bậy trước, Khá lắm gã chưa kịp làm chuyện khốn nạn.
Họ không có gì đổ lỗi trước mặt người khác mà thôi.
Mà bà cụ Giang, đã sợ đến mức nhanh chóng từ dưới đất bà dậy.
Cô gái ngoan thế này, ai có thể nghe được những lời tổn hại đó?
Mẹ Giang Nhị Cương đã lo lắng, nếu Giang Niệm Tư thật sự xảy ra chuyện gì, cả nhà họ làm sao còn có thể ở lại trong thôn?
Ba mẹ Giang Nhị Cương đã nghe được ngọn ngành, chỉ hận không thể đánh c.h.ế.t con trai mình.
Thím Lưu vừa thút thít, vừa lại không nhịn được nói: “Cũng trách dáng người con bé Niệm Tư này quá thu hút”
Các thôn dân thấy Giang Niệm Tư thật sự nhảy sông, trong lúc nhất thời sụt sịt không dứt.
DTV
Vợ chú Vương Triệu Lệ Quyên cũng nói: “Cũng may Giang Thành nghe được, chỉ là nói nhảm mấy câu, nếu tên khốn này thực sự hành động, cậu có thể hại c.h.ế.t người rồi.
Màn náo kịch này, bằng tiếng quát của trưởng thôn mà kết thúc.
Bà cụ Giang không vui, nhưng cũng không dám đối nghịch với trưởng thôn.
Bà cụ Lương đã nhấc cây chổi bước ra, đối diện bà cụ Giang chính là một cây chổi: “Tôi làm bà khóc lóc om sòm, làm bà khóc lóc om sòm, muốn khóc lóc om sòm thì cút về nhà bà đi, dám chê cháu gái tôi như vậu, xem bà đây có đánh chơi cả nhà bà.”
Họ đến tìm giải thích, là thật sự cho rằng Giang Thành vô cớ đánh con trai nhà mình thành như vậy.
Một khóc hai ầm ĩ ba thắt cổ này là trò lừa gạt của bà ta, sao lại bị con nhỏ thối tha đó dùng trước rồi?
Mặc dù Giang Niệm Tư nằm trong n.g.ự.c Giang Thành, nhưng đã ghi nhớ lời nói của bà con vào lòng.
Đánh người rồi cô khóc lóc: “Cả nhà mấy người đều nhìn thấy anh cả tôi đánh hắn, vừa rồi chị gái tôi cũng nói với tôi là chị ấy nghe Giang Nhị Cương nói lời hèn mạt đó, đồ lưu manh không biết xấu hổ, còn muốn bắt nạt tôi, thế này bảo tôi sống thế nào? Mẹ sau khi con gái c·h·ế·t, nhớ báo cảnh sát lấy lại công đại cho con...”
Về sau vẫn là bớt nói móc bà ta vài câu.
Bà cụ Giang trực tiếp ngây người.
Cô vừa nhảy xuống sông, Giang Thành liền nhanh chóng nhảy xuống vớt cô lên.
Giang Niệm Tư suýt nữa tưởng cô sắp c·h·ế·t.
Có lẽ là nhà họ Gianh nhàn thấy Giang Nhị Cương bị đánh, lúc này mới dẫn Giang Nhị Cương đến của đòi lý Bà cụ Giang nghe được lời này, giỏi lắm, cái con nhỏ ngốc, cũng dám nói đạo lý cùng bà ta?
“Dì Lương, dì Lương, “} Trưởng thôn và bí thư vội vàng kéo bag cụ Lương.
Giang Đại Vĩ nói một lời này khiến bà cụ Giang bị hù dọa.
Miệng nhúc nhích vài câu, cứu vãn thể diện nói: “Cương chỉ nói năng tùy tiện vài câu thôi, cũng không có ý nghĩ đó, ai biết con nhỏ đó không chịu được việc như này, nói vài câu đã đi tìm cái c·h·ế·t”
Chương 48: Chương 48
Từng người một rối rít lên tiếng an ủi.
Giang Thành và Giang Tuyết lo gần c·h·ế·t, nhìn Giang Niệm Tư xoay người nháy mắt với hai người họ, mới biết được con bé này là cố tình.
Bà cụ Giang còn muốn ầm ĩ, Giang Đại Vĩ đá một cái vào bụng con trai: “Từ hôm nay trở đi, đi làm ruộng mỗi ngày cho ba mày, lại để tao nghe được mày làm chuyện khốn nạn nói lời khốn nạn, ba mày cầm d.a.o c.h.é.m mày trước, trách cho mày mỗi một ngày gây chuyện cho ba mày”
Sắc mặt trưởng thôn trở nên rất nghiêm túc, bà nội Giang Nhị Cương tạm thời không liên quan.
Giang Niệm Tư thật sự nhảy sông.
Dứt lời, Giang Niệm Tư xô đám người, khóc sướt mướt chạy ra ngoài, cô muốn nhảy sông tự vẫn...
Nhà bà cụ Giang tuyệt đối không ngờ đến không được gây phiền phức, ngược lại bị mọi người trong thôn ghét bỏ, trưởng thôn còn hung dữ làm một phen giáo d·ụ·c tư tưởng cho nhà bà ta.
Giang Niệm Tư nghe được lời này, nổi giận, chất vấn bà ta: “Vậy bà nói anh cả tôi đánh hắn thì đánh hắn sao, ai nhìn thấy?”
Sợ hãi đến mức nhanh chóng im lặng.
Giang Đại Vĩ hét: “Nếu người ta là đồ đê tiện, cháu trai của mẹ chính là băm vằm, nếu đổi lại hai năm trước chưa có mỏ rộng, dám nói lời như vậy, đoa là tội lưu manh, không bị kéo đi diễu hành trên đường mới là lại.”
Giang Niệm Tư ầm ĩ một màn này, mọi người trong làng đuổi theo chỉ để lại cả nhà Giang Nhị Cương.
Thế là, cả nhà kêu trời trách đất, bi tráng đó, nức nở đó...
“Ngăn con bé lại, mau kéo con bé...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trưởng thôn bảo Đinh Hồng Mai và bà cụ Lương đưa Giang Niệm Tư về nhà an ủi, đừng bao giờ nghĩ quẩn nữa.
Kỳ lạ hơn, gã kịp phản ứng muốn đánh lại, con nhỏ thối tha này lại như con lươn từ trước mặt gã trượt đi, chạy còn nhanh hơn so với thỏ.
Từ trước đến nay bà ấy không thích xúc phạm người khác, trực tiếp chửi thẳng: “Dáng người xinh đẹp là lỗi của Tư Tư sao? Bà không trách tên khốn Giang Nhị Cương đó suy nghĩ bừa bãi, sao còn trách con bé, không nhìn thấy Tu Tư suốt ngày đội rèm che kín mặt sao? Tôi phải nói, đáng lẽ phải giống như thời cổ đại, dìm Giang Nhị Cương trong lồng tre”
Ngay cả thím Lưu thích khua môi múa mép, không ưa nhất nhà Đinh Hồng Mai mà cũng không nhịn được thút thít một tiếng nói: “Tôi phải nói, Giang Thành nên đánh tên khốn Nhị Cương đó gần c·h·ế·t, tránh hắn nói nhảm”
Người khác không biết, họ còn không biết con trai mình là đức hạnh gì sao?
Trưởng thôn giận đến la lớn, khi đi ngang qua cạnh Giang Nhị Cương, không nhịn được đạp gã một cái: “Gọi cậu là thằng khốn nạn, thật sự muốn hại c.h.ế.t con gái nhà họ Giang, để tôi xem nhà mấy người lấy cái gì bồi thường”
Hai người vốn định chuyện lớn hóa nhỏ rồi chuyện nhỏ hóa không, không ngờ bà cụ ồm áo trước, ép con nhỏ Giang Niệm Tư đó tìm tự sát.
Một lời đó của Giang Thành, trong mắt con trai đều là chột dạ.
Nhưng cô chỉ nhảy xuống bơi, cô biết bơi, có điều chuyện này chỉ có người nhà cô biết.
Bà ta đưa ra điệu bộ khóc lóc om sòm gào nói: “Mày nói cháu ta cái gì thì chính là cái đó sao, ai nghe? Tao mặc kệ, dù sao Giang Thành mày dã đánh cháu tạo, vậy thì phải thường tiền.
Đợi khi tất cả mọi người chạy đến, Giang Niệm Tư đang nằm trong n.g.ự.c Giang Thành “Thoi thóp”.
DTV
Còn Giang Nhị Cương, ông ấy sẽ đích thân áp giải nhận tội với Giang Niệm Tư.
Mặc dù mấy năm nay mở rộng, nhưng ai biết có lại đổi về hay không?”
Bà cụ Giang mắng: “Con nói Cường làm gì, đồ đê tiện như con nhỏ thối tha đó có liên quan gì Cường của chúng ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thật ra mọi người trong thôn đều không mong muốn xảy ra xích mích công khai với nhà cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mạng người trên lưng, họ có tám cái miệng, cũng thoát không khỏi liên quan.
Mặc dù thím Thẩm miệng lảm nhảm, nhưng cũng không phải loại người hy vọng người khác thật sự xảy ra chuyện gì.
Hai vợ chồng Giang Đại Vĩ chỉ đành phải cúi đầu thừa nhận sai xin thứ lỗi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Tuyết khóc lớn tiếng nhất, Đinh Hồng Mai và bà cụ Lương chạy đến, nước mắt còn chưa tuôn, mỗi người đã bị Giang Tuyết nhéo nhéo lúc này mới hiểu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sao điều này có thể tốt được?
Triệu Lệ Quyên không muốn nghe lời này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.