Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 194: Chương 194
“Trước tiên chúng tôi muốn tuyển một trăm công nhân nữ, công nhân nam tạm thời chỉ còn mười cái.”
“Sao lại gọi là tốt bụng?” Giang Niệm Tư khơi gợi lên suy nghĩ của đối phương: “Cái này chúng tôi gọi là nhu cầu. Không có công nhân thì nhà máy chúng tôi cũng không thể hoạt động, đúng không? Tuyển công nhân không chỉ giải quyết vấn đề việc làm của thôn các người còn giải quyết vấn đề chủ yếu là chúng ta thiếu người.
“So với việc đó, không bằng chúng ta cho mọi người gia nhập, dù sao chúng ta cũng cần tuyển 500 nhân viên, đi đâu tìm được nhiều công nhân nữ làm quần áo như vậy? Muốn để người dân trong thôn tin tưởng lời chúng ta thì trước tiên phải cho họ thấy lợi ích đã.”
“Trong kế hoạch. Người trả lời anh ta là Giang Tuyết, Lưu Vân Cường hơi nhíu mày: “Giải quyết được chuyển đất đai này?”
Cháu gái nhà trưởng thôn vừa đúng 17-18 tuổi, nếu có thể thì...
Chọn ngày chi bằng hôm nay, anh ta trực tiếp lấy hợp đồng đã sớm chuẩn bị ra ký với hai chị em.
Lúc trước, Giang Niệm Tư và Giang Tuyết đã nghĩ ra cách truyền đạt phương pháp.
Giang Niệm Tư lắc đầu: “Không đề cập tới”
Công việc có triển vọng, còn được chia phòng cho tiền mua đất cũng không thiếu, với tình hình không lỗ vốn như vậy ai mà lại không muốn?
Không đề cập tới chuyện đất đai, trưởng thôn đúng là khá rung động.
Giang Niệm Tư nói: “Sợ chứ, vậy nên tin này sẽ được nhắc lại hai tháng sau khi khởi công. Nhiều người như vậy ở trong một cái nhà xưởng lớn nghỉ ngơi, giường kê sát giường sao có thể không có cãi vã? Cho tới lúc đó, ai còn để ý chuyện gì nữa? Chỉ cần có thể được ở một mình, nói không chừng sẽ tự mình thuyết phục những công nhân bản địa mau chóng khuyên người nhà đồng ý.”
Thời buổi này có nhiều miệng ăn là gánh nặng không nhỏ trong nhà.
Còn có thể học tập kỹ thuật, không phải rất tốt sao?
Suy xét rất chu toàn, Lưu Vân Cường gật đầu mỉm cười.
Giang Niệm Tư thử cộng lại vào khoảng 500 công nhân, nhưng chỉ có thể tuyển một trăm người trong thôn.
“Tuyên nhân viên?” Lưu Vân Cường có chút khó hiểu nhìn Giang Niệm Tư tràn đầy tự tin mỉm cười, trực giác mách bảo anh ta rằng đây không phải là năng lực của cô.
“Mấy ngày nay chị tôi có hỏi thăm qua, điều kiện của những người dân trong thôn không quá tốt, rất nhiều gia đình cả bảy tám người ở trong một căn nhà nhỏ. Đến lúc đó, chúng ta có thể phát phúc lợi cho mọi người, nếu nguyện ý bán đất đai không chỉ có tiền mua đất, mà còn có thể hưởng thụ phòng lớn vô điều kiện, cũng có thể đưa người nhà vào ở tới khi từ chức mới thôi”
Thôn trưởng cho rằng bọn họ vòng tới vòng lui sẽ vòng lại chuyện đất đai, không ngờ bọn họ lại thật sự không đề cập tới một chữ.
“Trong lúc công nhân nữ học sẽ bao ăn ở, một tháng trả năm đồng. Chờ học xong, sau khi có thể làm được sẽ trả 30 đồng một tháng, bao ăn ở.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“À, được”
“Vậy thì tốt, nha đầu các cô vất vả đi tới đây một chuyển chắc là đói bụng rồi nhỉ? Tôi kêu nhà tôi nấu chút đồ ăn cho các cô, ăn đi rồi đi. Chuyện này tôi nay tôi sẽ triệu tập người trong thôn lại hỏi ý kiến mọi người thử.”
“Mục đích chủ yếu của chúng ta không phải là tuyển nhân viên”
Trưởng thôn chần chờ nhìn về phía bọn họ.
Người dân trong thôn không tin chuyện bánh vẽ nên phải cho nếm thử ngon ngọt trước.
“Các người chắc chắn là tuyển người trong thôn chúng tôi làm việc, không đề cập tới điều kiện khác?” Trưởng thôn không chắc chắn hỏi. Ông ấy sợ những người này lại để ý tới đất đai.
Lưu Vân Cường nói: “Làm như vậy cô không sợ công nhân ngoài thôn có ý kiến sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù sao công nhân nào cũng có quyền ở ký túc xá, ai muốn ở thì ở. Một khi đã vậy, sao không cho bọn họ ít phúc lợi.
“Bây giờ có cái ký túc xá lâm thời, mọi người chịu khổ chút an bài cho người ngoài vào ở trong ký túc xá. Chờ tới khi những người dân trong thôn vào, nếm được mật ngọt, biết có thể làm việc ở đây được chúng ta sẽ nhắc lại chuyện đất đai.
Giang Niệm Tư dứt khoát để Giang Tuyết nói.
Giang Tuyết cũng không luống cuống.
Cô ấy cười nói: “Trưởng thôn, lúc trước ông nói nhà máy kia đã đóng cửa, bây giờ đã bị chúng tôi thu mua lại. Chúng tôi tính kinh doanh quần áo, bây giờ vẫn chưa bắt đầu tuyển người. Chúng tôi định tuyển trước một nhóm công nhân nữ trong thôn tới học may quần áo, còn có một nhóm công nhân nam tới làm các công việc chân tay như bốc vác. Tôi muốn hỏi người trong thôn có nam nữ thanh niên nào chịu tới nhà máy chúng tôi làm hay không?”
Giang Niệm Tư giải thích: “Chuyện đất đai tạm thời chưa giải quyết được, nhưng chuyện tuyển nhân viên thì đã giải quyết xong”
Chỉ riêng điều này đã đủ hấp dẫn hầu hết người trong thôn.
Đối phương không đề cập tới điều kiện mà chỉ tuyển người làm trong thôn bọn họ, trưởng thôn còn có thể có ý kiến gì?
Sau khi lên xe, Lưu Vân Cường hỏi: “Bác sĩ Giang nói thế nào?”
“Trưởng thôn, chúng tôi không ăn cơm đâu, phiền ông tối nay giúp chúng tôi truyền đạt chút tin tức tuyển người làm. Nhưng có một yêu cầu, mỗi nhà chỉ có thể tuyển nhiều nhất hai công nhân nữ, công nhân nam cũng cần phải khỏe chút để làm việc nặng”
“Các cô tốt bụng như vậy sao?”
Sắc mặt ông ấy lập tức thay đổi. Từ khuôn mặt nhăn nhó trở thành tươi cười, nếp nhăn trên mặt cũng lộ cả ra.
Bọn họ đúng là không nói tới chuyện đất đai.
Báo cáo nội dung vi phạm
Lưu Vân Cường nhíu mày: “Nhưng lỡ như sau khi bọn họ vào rồi vẫn không chịu bán đất đi thì sao?”
Với thái độ của đám người trong thôn thì không thể nào.
“Chị của tôi đã nghĩ ra cách. Giang Niệm Tư kéo Giang Quyết qua để cô ấy tự nói với Lưu Vân Cường.
Giang Tuyết cười nói: “Tuy khi gặp chuyện đa số người trong thôn sẽ hình thành một phe, nhưng 90% người trở lên đều coi trọng lợi ích của mình nhất. Chúng ta chỉ cần đặt ra một nội quy trong nhà máy, quy định nếu những công nhân cùng chức vị gây chuyện sẽ ảnh hưởng tới sự đoàn kết và phát triển của công nhân trong xưởng, không được phép mua bán, càng không thể nhường lại cho người nhà”
Ông ấy bình tĩnh hỏi tiếp: “Vậy các người định trả công cho nhân viên vào nhiêu?”
Người của anh ta cũng từng đi nói chuyện, nhưng chưa nói xong đã bị đánh đuổi rồi.
Trưởng thôn trầm mặc chốc lát rồi hỏi: “Vậy các người định tuyển bao nhiêu người?”
Một trăm?
Lưu Vân Cường đã hiểu được phương pháp cô nói.
Trong lúc học vẫn có tiền, chỉ ngay ở cửa thôn mà còn bao ăn?
DTV
Thấy thái Giang Niệm Tư nhẹ nhàng, lại là một cô gái trẻ. Người ta vẫn luôn dịu dàng, trưởng thôn cũng không thể cứ mãi hung hăng được.
Tự mình tiễn hai chị em ra ngoài.
DTV
Nhưng vẫn còn vấn đề.
Trưởng thôn cực kì kích động.
Ông ấy thở dài: “Được, cô nói tôi nghe xem cô có thể nghĩ ra được cách gì.
“Vậy cần phải kết hợp lợi ích của công nhân trong ký túc xá với mọi người lại, chờ khi bắt đầu công việc chính thức, chúng ta nhắc lại chuyện xây dựng ký túc xá, xây lại phòng nhỏ thành những phòng lớn hơn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhóm vãn bối trong thôn có thể vào xưởng học tập và làm việc, chuyện này thật sự rất tốt.
Chương 194: Chương 194
Lưu Vân Cường đã đứng ở cửa thôn chờ bọn họ.
Lưu Vân Cường không thể không giơ ngón cái cho hai chị em này. Anh ta chấp nhận để hai chị em cô quản lý công ty. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy chuyện công nhân hình thành một phe dễ gây chuyện lớn cô định giải quyết như nào?”
Quy định này vừa đưa ra, họ hàng của nhóm người đều từ bỏ. Ai muốn kéo bè kéo phái gây chuyện phải xác định xem mình có sẵn sàng từ bỏ công việc hay không. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.