Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 157: Chương 157
Bác sĩ Đỗ nói: “Bác sĩ Lưu nói”
Nghe thấy phải bị xử phạt khiến bác sĩ Lưu thật sự rất sợ hãi.
“Cô còn lo ai lén báo cáo cho tôi nữa.” Viện trưởng Lục chỉ tay vào cô ta mắng tiếp: “Bác sĩ Lưu cô lo mà giữ mồm méo của mình đi, cô có biết mình làm như vậy là tung tin đồn gây rắc rối, phải bị xử phạt.”
Vì vậy, bệnh nhân của cô chỉ có một mình Thẩm Trình.
Đạt được mục đích, nụ cười của Trương Thành Hiệu thêm mấy phần tha thiết.
Tất cả đồng loạt lắc đầu.
Sau khi xem xong, Hứa Quang Quang cũng trở nên ngơ ngác.
Việc trưởng Lục bật cười: “Dù sao cô ấy vẫn còn hơi trẻ, thời gian công tác của ông vẫn lâu hơn, lẽ ra vị trí bác sĩ trưởng phải giao cho ông làm, còn vị trí của bác sĩ Giang thì tôi tự có sắp xếp khác.
Viện trưởng hài lòng gật đầu: “Mấy người không làm được, nhưng bác sĩ Giang lại làm được”
“Hả? Chỉ là lời cỏn con thôi còn phải bị xử nữa hả?”
“Viện trưởng, là ai mách lẻo báo cáo với ông chuyện này vậy?”
Chi mới mười tám tuổi đã làm phó bác sĩ trưởng?
Hứa Quang Quang thấy mọi người đều bị kinh ngạc, tò mò rút cuốn phim từ trong tay bác sĩ nam.
Viện trưởng Lục đã đề xuất để các bác sĩ cấp cao nổi tiếng trong khoa Trung y của các bệnh trong các quận khác nhau đưa ra đề thi.
Chương 157: Chương 157
Cậu ấy mới trị được bao lâu?
Hứa Quang Quang cầm tấm phim hỏi bác sĩ Đỗ ngồi bên cạnh.
Chủ nhiệm Lý nhìn anh ta, nhớ lại lời ban nãy của anh ta, nói: “Được, cậu cứ đi tôi đi, lấy năng lực của cậu thì việc vượt qua khảo sát là chuyện không thành vấn đề, đến lúc đó tôi cũng có thể thuận theo đề cử cậu, vừa hay không phải bọn họ đang trống vị trí phó bác sĩ trưởng sao?”
Trung y thần kỳ như vậy sao?
Thu hết tất cả biểu cảm khiếp sợ của mọi người vào trong mắt, viện trưởng Lục nói: “Không sai, cuộn phim trong tay mọi người chính chân bị thương của Thẩm Trình, sở dĩ đưa cho mọi người xem là vì muốn hỏi, trong những người ở đây ai có thể khiến bệnh nhân bị gãy xương nghiêm trọng như vậy có thể khôi phục chỉ trong một tháng?”
Viện trưởng Lục nói: “Đây là tình trạng sau khi đùi phải hồi phục của Thẩm Trình, tất cả mọi người cùng xem thử.”
Hội nghị kết thúc, trong lòng mấy vị bác sĩ tới đây đều dấy lên một ngọn sóng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chủ nhiệm Lý tức giận nói: “Còn không phải sao?
Lão Lục đang muốn gây náo loạn hả?
Ông ấy khó tin nhìn viện trưởng Lục: “Viện trưởng, có chuyện gì sao? Không phải nói là bác sĩ Giang à?”
Sau khi bác sĩ Đỗ vừa mới ăn xong bữa trưa của mình ở phòng ăn thì đã bị viện trưởng kêu tới phòng làm việc.
DTV
“Trình độ y thuật của bác sĩ Giang, chắc hắn trong lòng mọi người ở đây đều đã tính ra được. Bệnh viện chúng ta luôn mời chào các nhân tài, tất nhiên bệnh viện chúng ta cũng rất muốn giữ lại một người tài giỏi như bác sĩ Giang. Chỉ bằng y thuật của cô ấy, thì việc ngồi vào vị trí phó bác sĩ của khoa Trung y là một chuyện hết sức tự nhiên, nhưng mà vì lý do công minh, 江医生会在一周后完成我院对她的考核, đến lúc đó vị nào còn mang lòng nghi ngờ thì có thể đến thẳng nơi làm việc xem.
Sao có thể như thế? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỳ thi sắp đến, Giang Niệm Tư những ngày này đều trong trạng thái chờ việc làm.
Sau khi bác sĩ Đỗ rời đi, viện trưởng Lục mới kêu bác sĩ Lưu tới mắng cô ta một trận xối xả.
Viện trưởng Lục nhờ người đưa cuộn phim ra.
“Ra, tất nhiên phải ra.” Chủ nhiệm Lý khịt mũi: “Không chỉ phải ra, tôi còn muốn đính thân đi qua xem khảo sát của con bé đó, trái lại tôi vẫn muốn xem thử, rất cuộc phó bác sĩ trưởng mười tám tuổi này có bao nhiêu năng lực.”
Viện trưởng Lục hừ một tiếng: “Cô cũng biết sợ à, lần sau còn để cho tôi nghe được bất kỳ tin đồn nào phát ra từ miệng cô thì tôi chắc chắn sẽ phạt cô ra cho ra hồn, rồi mau đi đi”
Một viên đá này đã dấy lên ngọn sóng, mặc dù mọi người đều sớm biết được chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn bị chấn động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy mọi người đã biết được sự lại hợi của bác sĩ Giang, lúc này viện trưởng Lục mới ném ra quả b.o.m nặng ký.
Lúc đó, tất cả mọi người đều chứng kiến đùi phải của Thẩm Trình gặp rất nhiều tình trạng nghiêm trọng.
Bác sĩ Đỗ cầm lấy nhìn lướt qua, Giấy bổ nhiệm bác sĩ trưởng.
Sau một phen cảnh cáo, bác sĩ Lưu mới được thả đi.
Viện trưởng Lục mỉm cười rồi đưa cho ông ấy một tờ báo cáo.
“Chắc có lẽ là một thiên tài”
Ông ấy nói một cách trấn định, nhưng đôi tay của vị bác sĩ nhận cuốn phim lại run lên một cái, sau đó như không thể tin được mà trợn tròn mắt, lật đi lật lại cuốn phim.
Đây là chân của Thẩm Trình sau khi được bác sĩ Giang điều trị? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này bác sĩ Đỗ rất ngơ ngác, nhanh chóng lật vài trang, thật sự là viết tên của ông ấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trương Thành Hiệu là bác sĩ trẻ được coi trọng nhất ở khoa Trung y bên bệnh viện quân khu tỉnh bên cạnh.
“Đây, đây là cái chân bị thương của đoàn trưởng Thẩm sao?”
Nghe thấy lời của chủ nhiệm Lý nói, anh hỏi nhiều thêm một câu: “Chủ nhiệm Lý, ông nói là, người được đề cử lên vị trí phó bác sĩ trưởng bên khoa Trung y của bệnh viện quân đội quân khu 624, mới mười tám tuổi?”
“Cảm ơn chủ nhiệm Lý”
Trương Thành Hiệu nói: “Vậy chủ nhiệm Lý, vẫn phải ra đề sao?”
Phải là phương pháp lợi hại đến mức nào mới có thể làm tới mức này?
Bác sĩ Đỗ lắc đầu: “Thật ngại quá, dù thời gian có giống nhau thì tôi cũng không làm được tới mức đó.”
Bác sĩ Đỗ nâng mắt kiếng, hỏi: “Viện trưởng, ngài tìm tôi có gì không?”
Mà hành động của bác sĩ Lưu, chỉ là có hơi phô trương, chắc chắn trong bệnh viện này cũng có rất nhiều người suy nghĩ giống như cô ta.
“Lưu Tuệ Mẫn khoa nhi?” Viện trưởng Lục tức giận: “Đúng thật là cái cô bác sĩ Lưu này bị bệnh cũng không nhẹ mà Bác sĩ Đổ gật gù tán đồng: “Đúng bệnh không nhẹ, vừa nãy cô ta còn muốn thử thăm dò tôi nữa, tôi cảm thấy cô ta rất có ý muốn gây xích mích. Nhưng mà có thể cô ta không biết, chúng ta ở bên khoa Trung y, chưa ai chưa nghe qua tiếng tăm của bác sĩ Trương Khởi Tiến, bác sĩ Giang lại là đồ đệ thân truyền của bác sĩ Giang thì việc tới làm làm lãnh đạo của chúng ta âu cũng là chuyện hiển nhiên”
Các bác sĩ lão làng nhìn vào lý lịch của Giang Niệm Tư thì cảm thấy chuyện này hết sức quá đáng.
Chân của Thẩm Trình, chính là câu trả lời tốt nhất cô đưa ra.
Chắc đây là thần y rồi.
Mấy bác sĩ thấy qua đều vô cùng ngạc nhiên.
Lưu Tuệ Mẫn bị mắng tới đỏ mặt tía tai.
Vì có thể giúp bác sĩ Giang phủi sạch tin đồn, ngày hôm sau viện trưởng Lục đã tổ chức một cuộc hội nghị.
Lần này không còn ai dám coi thường Giang Niệm Tư nữa.
Hơn một tháng?
Không phải chứ, lão Lục này đang giỡn à? Quan hệ của nhà nào vậy, mặt mũi lớn như vậy, còn dám trèo lên cả vị trí phó bác sĩ trưởng.”
“Hả?” Viện trưởng Lục nhíu mày: “Ai đồn tin vịt này vậy?”
Mắt Trương Thành Hiệu tối sầm xuống, anh ta làm ở bệnh viện hai năm, còn chưa dám mơ tưởng tới vị trí này.
Bác sĩ Lưu tức giận nói: “Bác sĩ Đỗ, anh đừng có vô cớ nói vậy, không vui chút nào hơn nữa tôi cũng không có làm vậy”
Biểu cảm Trương Thành Hiệu không đổi, cười nói: “Chủ nhiệm Lý, tôi có thể đi theo xem thử chút không?”
“Thiên tài?” Chủ nhiệm Lý lắc đầu: “Thiêm tài nhà nào dám nói mười tám tuổi có thể thi khảo hạch vị trí phó bác sĩ trưởng, thậm chí còn không tốt nghiệp qua trưởng nổi tiếng, ha, tức cười, đúng là tức cười”
Hầu như các bác sĩ tham gia hội nghị đều đã xem qua bệnh tình lúc ban đầu của Thẩm Trình.
DTV
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.