Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 154: Chương 154
Anh tin rằng hôm nay cả hai người đều muốn trở thành người bị đánh.
Cô đi tìm trưởng khoa.
Vậy là cô ấy có thích quân nhân hay không?
“Rất tốt” Thiệu Dương vỗ vỗ vai anh: “Cô ấy ở đâu?
Giang Niệm Tư tiếp tục nói: “Em còn thích cách anh đã dũng cảm cứu người, thích khi anh thổ lộ tình cảm, anh luôn có thể toàn tâm toàn ý nói cho em biết, ngoại trừ cống hiến cho quốc gia ra, quãng đời còn lại của anh sẽ đều do em quyết định.”
Thẩm Trình trở nên hưng phấn trong giây lát, trong đôi mắt đen láy tràn ngập ý cười thâm thúy.
Giang Niệm Tư ở cùng Thẩm Trình không lâu, lát sau cô liền cẩn thận kiểm tra chân của anh, dùng châm bạc thử lại mấy lần, xác nhận không có vấn đề gì lớn liền rời đi.
Anh giơ chân chặn cửa lại và nói: “Cô gái đó thật sự thích cậu à?”
Trong lòng anh cảm thấy có chút áy náy, quay đầu nhìn Thiệu Dương.
Chương 154: Chương 154
Thẩm Trình không nói lời nào, che mắt trái lại nói: “Thoải mái không?”
Một lúc sau, Thẩm Trình đến gần cô, tiếp tục hỏi: “Vậy em thích điều gì ở anh? Ngoại trừ việc anh là một quân nhân.”
“Cho nên em hiểu rất rõ mình đã lựa chọn người như thế nào. Em đã thèm muốn vẻ đẹp mà bộ quân phục của anh mang lại, nên em phải gánh chịu những khuyết điểm không thể khắc phục trong sự nghiệp của anh. Không, không thể nói là khuyết điểm được. Anh nói nếu em ở cùng anh, có thể anh sẽ không thể ở bên cạnh khi em ốm đau, tai nạn hay sinh con, anh cho rằng đó là điều bất lợi, nhưng em không nghĩ đó là...”
DTV
Thiệu Dương đánh anh một quyền, giơ tay đỡ cánh tay anh, cười nói: “Đau không?”
Cô gái nào chẳng muốn người yêu luôn luôn ở bên cạnh mình, đặc biệt là vào lúc họ cần.
Thiệu Dương cười lớn, trong giọng nói có chút chua chát: “Hứa với tôi, đừng để cho tôi có cơ hội theo đuổi cô ấy”
Lời nói dịu dàng mà uy lực như đang thấm vào m.á.u của Thẩm Trình, hòa vào xương cốt của anh.
Ánh mắt Thẩm Trình tối sầm: “Cậu......
Anh đang “tự khen mình” thì cửa phòng bị đẩy ra một cách thô bạo.
Cháu trai.”
Trong quân đội, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng gặp, họ đều sống trong cùng một khuôn viên, khó có thể tránh khó xử khi gặp mặt.
Giọng nói lạnh lùng vừa truyền ra, lưng Thẩm Trình trở nên cứng đờ.
Giang Niệm Tư nói: “Đúng vậy Hå?
Thẩm Trình bình tĩnh lại, ậm ừ nói: “Không sao đâu, sức lực của cậu không đủ.”
Cái bẫy dịu dàng đã được gỡ bỏ, Giang Niệm Tư khiến anh bật cười: “Cho nên đội trưởng Thẩm, sau này anh đừng nghĩ linh tinh như vậy nữa. Hơn nữa, quân y cũng là quân nhân, sau này em cũng sẽ là một thành viên trong số các anh. Anh nói như vậy thì chẳng phải là em cũng không xứng đáng để có một bạn đời tốt hay sao?”
Ngoài cô ra, không ai thực sự nói anh ngu ngốc.
Sau khi thở dài, anh nhắm mắt lại và nói: “Đến đây đi, chỉ một lần này thôi, chuyện đó sẽ không xảy ra nữa đâu, đừng lấy cớ này nữa”
Cô ấy không phải là một bông hoa hồng trong lồng kính.
Thẩm Trình ngơ ngác nhìn cô, không ngờ cô gái mà anh hằng mong ước, luôn xa vời lơ lửng trên bầu trời như ánh trăng trắng, cô gái mà anh không dám chạm vào, lại nói với anh rằng cô thèm muốn anh.
Thẩm Trình ôm bụng thở hổn hển, xuống tay mạnh đấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tại sao?”
“Chậc, tự luyến.” Giang Niệm Tư tỏ vẻ ghét bỏ.
Thẩm Trình hỏi lại cô: “Em vừa mới nói em thích anh vì thân phận quân nhân, nếu như... có một người quân nhân khác cũng theo đuổi em, thì em cũng sẽ thích sao?”
“Vậy thì cho tôi thêm một cú đ.ấ.m nữa.
Nhưng nó vẫn thật đáng giá nếu anh có thể theo đuổi được cô gái mình thích.
Tôi muốn tìm cô ấy”
“Vì thế ......”
Giang Niệm Tư cười dịu dàng, cúi người nhẹ người hôn lên môi anh: “Đội trưởng, Thẩm, anh là đồ ngốc à?”
“Đừng lo lắng, tôi sẽ mạo hiểm mạng sống của mình để đối xử tốt với cô ấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đồ c.h.ế.t tiệt. Thiệu Dương lao tới đ.ấ.m cho anh một quyền.
Bởi vì mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết.
Giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng, nhưng lời nói của cô ấy rất nghiêm túc và mạnh mẽ.
Thẩm Trình càng biết nhiều hơn về Giang Niệm Tư, thì anh càng thấy mình yêu cô sâu đậm hơn.
“Ừm... Em thích khuôn mặt của anh nha.” Giang Niệm Tư thẳng thắn ôm mặt anh nói: “Anh rất đẹp trai, anh có biết không?”
“Hả?” Thẩm Trình liếc nhìn anh một cái.
“Bác sĩ Giang là người phù hợp nhất với đội trưởng Thẩm”
Đây rõ ràng là một nhược điểm?
“Hả?” Giang Niệm Tư vỗ vỗ lưng anh, cười hỏi: “Em đã nói gì mà đi quá xa?”
Ánh mắt lúc nhìn anh cũng tràn đầy sự chân thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
DTV (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chuyện như vậy lại xảy ra giữa anh và Thiệu Dương, thực sự rất xấu hổ.
Thẩm Trình vốn tưởng rằng mình có thể nghe được lời ngọt ngào gì đó, đột nhiên lùi lại tạo khoảng cách với cô, kinh ngạc nhìn cô.
Thiệu Dương dùng hai tay chỉnh lại cổ áo: “Thoải mái cái rắm, Thẩm Trình, ông đây nói cho cậu biết, tôi thua, tôi thừa nhận, nhưng cậu nhất định phải đối xử tốt với cô ấy, có biết không hả?”
Thẩm Trình có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của Thiệu Dương.
“Chậc, vẻ mặt cậu thế này là thế nào? Cậu đang thương hại tôi đấy à?” Nhìn thấy Thẩm Trình càng áy náy, Thiệu Dương càng cảm thấy không vui, càng bực bội.
Thẩm Trình biết cô ấy nói như vậy là cố ý khuyên nhủ, làm anh cảm thấy tốt hơn mà thôi.
Cô ấy còn mạnh mẽ hơn cả anh.
Chứng tỏ thằng nhãi này đã thật sự ôm được mỹ nhân về rồi.
Anh chợt cảm thấy mình có chút tự phụ vì những lời cô vừa nói, nên nắm tay cô mạnh hơn một chút, đôi mắt hoa đào quyến rũ nhuộm ý cười rạng rỡ.
Tuy nhiên, sau khi được hôn, Thẩm Trình thật sự trở nên ngơ ngác, anh mím môi lại, cẩn thận cảm nhận nhiệt độ từ đôi môi của cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bây giờ anh chợt cảm thấy đẹp trai có lẽ cũng không tệ, chỉ cần có thể quyến rũ được cô gái mình thích thì đó là một vẻ đẹp trai đủ tiêu chuẩn.
“Cậu đã đến rồi......
Anh ấy đã từng cảm thấy mình trông giống một tiểu bạch kiểm (*).
Thẩm Trình đi tới bên cửa sổ, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phản chiếu lại trên kính cửa sổ, liền mỉm cười hài lòng.
Cô dịu dàng đến mức Thẩm Trình không thể rời mắt khỏi cô.
Làm cho anh ấy càng ngày càng chìm vào sâu hơn.
Làm sao anh có thể phúc đức lớn như vậy, vậy mà lại có thể tìm được một cô bạn gái dịu dàng và ân cần như thế này?
“Em thích cách anh mặc bộ quân phục màu xanh lá cây. Trong mắt em, anh luôn khác biệt với những người khác và luôn toả sáng lấp lánh như vậy. Anh có hiểu không?”
Thẩm Trình hiếm khi rộng lượng với anh ấy.
“Em hâm mộ một thân quân phục của anh mang lại vinh quang, ta muốn anh lúc chào em luôn có tư thế thẳng thắn, em muốn anh lúc nhìn thấy em, trong mắt anh luôn chỉ có hình ảnh của em mà thôi..”
Thiệu Dương nắm lấy cánh tay anh, ném anh lên giường và đ.ấ.m vào mắt anh lần thứ hai.
Dường như hiểu được anh đang nghĩ gì, Giang Niệm Tư cong khóe miệng mỉm cười, ấm áp nói với anh: “Bởi vì em biết, mỗi khi không có anh ở bên cạnh em, anh nhất định đang phải nỗ lực vì tổ quốc chúng ta, vì hòa bình, anh phải đấu tranh để bảo vệ mọi người. Mỗi một tấc đất của tổ quốc cũng chính là mỗi người dân sống ở đó, anh chỉ là đang thay đổi cách bảo vệ em mà thôi”
Thẩm Trình bối rối lắc đầu.
“Bác sĩ Giang... em đi quá xa rồi”
Anh giờ tay lên chạm vào nắm đ.ấ.m đang thủ sẵn của Thiệu Dương, hai người đều im lặng.
Thẩm Trình tựa đầu vào vai cô, trầm giọng nói: “Em luôn tạo ra cạm bẫy ngọt ngào dành cho anh.”
Hai mắt Thẩm Trình đỏ hoe, không thể khống chế được nữa, liền ôm chặt cô vào lòng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.