Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 138
Kiều Vi hỏi: “Bọn họ không cho ông ăn cơm à?”
Hiển nhiên khả năng tự kiểm soát của Bí thư Mạnh rất tốt, ông ta ăn tiết chế, cũng rất thoả mãn.
Kiều Vi mò mẫm đến căn phòng thứ năm, vừa nhìn vào trong đã ngây ra.
Mạnh Tác Nghĩa hài lòng: “Cô sẽ tìm được chỗ đứng. Hôn nhân của cô tốt đẹp, có năng lực và tầm nhìn. Cô cứ yên ổn, đừng h.am m.uốn vinh quang trước mắt.”
Đến nỗi ông ta còn nhếch mép cười, thế mà ông ta còn cười được: “Khi nãy tôi thoáng nghe thấy tiếng cô, đúng là cô thật.”
“Nếu anh ta muốn thăng chức, tôi tôn trọng anh ta như một người đàn ông. Nếu anh ta vì điều này…” Mạnh Tác Nghĩa nói: “Vậy anh ta sẽ không thể tiến xa được.”
Một lúc lâu sau, cô hỏi: “Sao ông biết?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dài đến mười năm.
Mạnh Tác Nghĩa ngạc nhiên: “Hai người bọn họ chẳng có gì cả.”
Leo lên trên như Hoàng Tăng Nhạc, chỉ có thể nở mày nở mặt nhiều nhất là mười năm.
Nhưng lần này vô cùng dài.
“Bí thư, tôi tới đây gặp ngài chỉ để nói với ngài là, kiên trì!”
Ông Tiêu nói: “Bữa đói bữa no, hôm qua cho, nhưng nay thì chưa.”
Bí thư Mạnh đỡ đầu gối ngồi trên ván giường nhìn cô.
“Kiều Vi, có thức ăn không?” Ông ta hỏi.
Ông ta đã hiểu: “Cô biết?”
*Hiệu ứng Rashomon: Hiệu ứng này chỉ ra rằng, trong 1 câu chuyện, 1 kết quả nhưng mỗi người lại có một cái nhìn khác nhau, đối nghịch nhau và luôn cho rằng bản thân mình đang nói sự thật.”
Ông ta không biết.
Mũi Kiều Vi cay cay, vội bước tới ngồi xổm xuống, lấy chiếc bánh nướng khác ra khỏi túi đưa cho ông ta: “Ngài ăn từ từ, đói lâu quá ăn nhanh nguy hiểm lắm.”
Ông ta nhìn Kiều Vi: “Cô đến thư viện à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi người biết thật ra Kiều Vi có thể đi ngang cả huyện Bác Thành.
Đói khát là nỗi khổ loài người không thể chống chịu.
Kiều Vi gật đầu.
Kiều Vi im lặng.
Kiều Vi trầm mặc: “Ngài không biết?”
Giám đốc Tiêu đang mơ màng nghe răn dạy, bỗng phản ứng lại, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô gái trẻ trước mắt.
Mạnh Tác Nghĩa mỉm cười.
Mạnh Tác Nghĩa nói: “Cô nói đi…”
Phản ứng của giám đốc Tiêu rất chậm chạp, cách vài giây mới hiểu được, ánh mắt hiện vẻ khẩn thiết: “Cô, cô có đồ ăn à?”
Nhưng mọi người cũng biết, bởi thế mà cô đắc tội Quan Đồ Vĩ. Cô không có chuyện gì, còn Quan Đồ Vĩ lại c·h·ế·t.
Ông Tiêu cười: “Ai không biết chuyện Quan Đồ Vĩ để cô tố giác ông ta, nhưng cô tố giác ông ta thối chân.”
Chương 138
“Tôi biết cô.” Giám đốc Tiêu nói: “Tôi đã đọc hết bài viết của cô rồi.”
Giám đốc Tiêu cầm lấy ăn ngấu nghiến, ông ta ăn vội quá, Kiều Vi sợ ông ta bị sặc c·h·ế·t bởi bánh như người bị đói ba ngày trên phim. Cô đưa tay ngăn ông ta lại: “Chậm một chút, ăn từ từ thôi, ăn vội quá nguy hiểm lắm.”
Cô lau mắt: “Bí thư, ngài nói đúng. Tôi cảm thấy… Nhiều nhất là mười năm. Chỉ cần kiên trì thì sẽ qua thôi.”
Giám đốc Tiêu gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôi qua đó.” Kiều Vi nói: “Ông uống nhiều nước một tí.”
Ông ta lại trở về nằm.
Kiều Vi thở dài, hỏi ông ta lần nữa: “Ở đây ông được ăn no không?”
Mỗi người đều có cái kén của riêng mình.
Ông ta nhìn cô, nói thẳng: “Mạnh Tác Nghĩa thì đi ra cửa bên phải, cách một căn với tôi.”
Chỉ có bản thân Kiều Vi lúc này mới biết.
“Tôi muốn cô giúp tôi hỏi Hoàng Tăng Nhạc một chút, tại sao anh ta lại làm như vậy với tôi.” Mạnh Tác Nghĩa nói: “Lúc đầu, tôi chỉ cảm thấy anh ta muốn đi đường tắt, nhưng… Trong thời gian này, sau khi suy nghĩ lại, tôi cảm thấy không đơn giản như vậy.”
Không biết nên vui hay buồn.
Giọng nói của Mạnh Tác Nghĩa đột nhiên im bặt.
Kiều Vi nhìn xung quanh, bên cạnh ván giường có một chiếc ly mẻ. Cô vội cầm ly lên, bên trong có nửa ly nước lạnh, đưa cho giám đốc Tiêu.
Bởi vì ông ta nhìn thấy biểu cảm của Kiều Vi.
Kiều Vi không ngờ chuyện của mình đã nổi danh từ lâu.
Ông Tiêu gật đầu, nhìn cô gái trẻ này rời khỏi căn phòng.
Ông ta xoa đầu gối: “Bây giờ tôi sa sút, nói mấy điều này có thể sẽ làm người ta cười. Nhưng Kiều Vi, tôi cho rằng, tình hình trước mắt sẽ không kéo dài được lâu, sớm muộn gì cũng sẽ lập lại trật tự. Đảng chúng ta đã từng trải qua chuyện như vậy vài lần. Không phải sợ.”
Mọi người biết cô không muốn bỏ đá xuống giếng với Bí thư Mạnh.
Ánh mắt Kiều Vi hơi mơ hồ.
Cuối cùng, Mạnh Tác Nghĩa cũng buông bỏ khúc mắc với Hoàng Tăng Nhạc.
“Nói láo! Bọn họ không hề yêu nhau.” Mạnh Tác Nghĩa nói: “Đúng là đứa thứ ba có hơi thích anh ta nên hỏi ý kiến của tôi. Tôi phân tích một chút, đứa thứ ba hiểu được bọn họ không thích hợp. Mọi chuyện đã được giải quyết rồi.”
Cô lặp lại lần nữa: “Tôi là Kiều Vi.”
Sau đó, tất cả các phe phái đều bị xử lý, con đường làm quan sẽ không thể phát triển thêm nữa.
Có lẽ có người nói dối, cũng có thể không có bất kỳ ai nói dối, mà là cùng một chuyện nhưng mỗi người lại có lăng kính nhìn nhận của riêng mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kiều Vi nói: “Không cho ông được.”
Kiều Vi im lặng.
“Nhưng nếu cô muốn nói anh ta và đứa thứ ba thì hoàn toàn không có gì cả!”
Giám đốc Tiêu uống nước, cuối cùng nuốt được miếng bánh kia xuống.
Ông ta hỏi: “Cô còn không?”
Kiều Vi lấy một chiếc bánh nướng cho ông ta.
Nhưng Kiều Vi vừa nói vừa lùi xéo về sau, lui đến cửa, chính mắt thấy người kia đi vào trong Sở y tế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Rashomon*.
Kiều Vi kể lại những gì cô biết.
Kiều Vi nói: “Tăng Nhạc và con gái thứ ba của ngài… Ngài không biết sao?”
Ăn xong, ông ta lau miệng, rồi lại cười.
“Tôi luôn đợi cô, tôi biết thể nào cô cũng đến.”
Biết ngay là ông lão bị nghẹn, đấm ngực.
Cô ngắt lời, đi đến trước mặt giám đốc Tiêu, nói nhỏ: “Giám đốc Tiêu, người trong thư viện ai cũng nhớ ông hết. Ông ở bên này được ăn no không?”
Có nên nói ông ta đúng không?
“Nhất định còn có nguyên nhân nào khác. Nếu không biết thì có lẽ tôi không thể nhắm mắt được. Kiều…”
Hai người nhìn nhau.
“Nhưng đứa thứ ba rất thích anh ta nên nó giới thiệu anh ta cho tôi. Thế là tôi dùng anh ta.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.