Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 137
Trời đất rộng lớn nhưng không có chỗ để đi.
Cô dựng xe, nhích người che chắn cậu bé kín mít.
Vừa đi được vài bước, bỗng có người hét to: “Ai đó?”
Ông giám đốc chậm chạp chống lên ván dường ngồi dậy: “Đây đây…”
Trịnh Ngải nói: “Họ bị nhốt trong căn nhà nhỏ phía sau sân của Sở y tế, trước kia chỗ đó là nhà kho, sau lại dành ra nhốt người.”
Cửa nơi này cũng không khoá, mở toang hoang.
Kiều Vi cắn một miếng bánh bao, không nuốt nổi nữa.
Người nọ xua tay: “Mấy phần tử xấu đó không thức tỉnh được đâu, làm đến cùng là được.”
Kiều Vi nhét hai cái bánh nướng trong túi, mỗi bên một cái… Nếu nhiều hơn, túi cũng không đựng vừa, sẽ quá lộ liễu. Cô bước đến Sở y tế.
“Mấy người trong huyện bị nhốt ở đây hết à?”
Không có gì cả, chỉ có vài hộp gỗ trống không, một cái ván giường không có khung, đặt thẳng xuống đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây không phải phòng cho người ở, trước kia là nhà kho, một mùi mốc tràn ngập không khí.
Ai sẽ chạy chứ, cả nhà già trẻ lớn bé, vừa chạy sẽ liên lụy cả gia đình.
Là một ông lão.
Chung quy không thể tránh khỏi. Con người cô sống ở thế giới này, hiện giờ thế giới vận hành đến niên đại này, sao có thể trốn được chứ.
Kiều Vi gật đầu.
“Tiêu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô chủ động đến nhà họ Nghiêm đưa bố mẹ Nghiêm Lỗi đi khám bệnh là để tránh trường hợp này.
Thật ra trại X là sau này mới có, bấy giờ vẫn chưa gọi như vậy.
Kiều Vi thấy một bên khác của Sở y tế có một người bước ra.
Kiều Vi cúi đầu ăn ngấu nghiến hết cái bánh bao, rồi đến cửa sổ mua hai cái bánh nướng, gói lại bằng giấy dầu.
Bất lực hoàn bất lực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô không lo lắng, vì Nghiêm Tương vào thư viện như vào được kho báu, không muốn ra ngoài.
Khóe miệng Kiều Vi giật giật: “Không biết mấy người này có thật sự biết được cái sai của mình không?”
Kiều Vi đưa Nghiêm Tương đến trường, cũng không đạp xe mà đẩy đi một đường.
“Mạnh Tác Nghĩa cũng có à?”
Kiều Vi hỏi: “Giám đốc cũ họ gì?”
Cuối cùng vẫn tận mắt nhìn thấy.
“Được rồi, căn thứ ba đúng không?” Kiều Vi dừng trước cửa phòng căn thứ ba: “Ông ta có ở đây không?”
Nghiêm Tương còn hỏi: “Mẹ ơi, họ đang làm gì vậy?”
Chương 137
Khá lớn tuổi.
“Sáng một chuyến, chiều một chuyến.”
Diễu hành là chuyện thường xuyên xảy ra, Nghiêm Tương không lấy làm lạ, không hỏi gì thêm.
Ông ta bước tập tễnh, hiển nhiên chân có vấn đề, hình như bị thương.
Ông ta để râu tóc, đeo mắt kính dày, giống hệt ấn tượng của người thường về một “giám đốc thư viện”.
Ông giám đốc Tiêu đứng đó nghe lãnh đạo dạy bảo.
Bởi vì cô hiểu thật ra trong chuyện này kẻ lâu la đi phía trước đều ở tầng dưới chót. Vả lại còn là loại bình thường không có bản lĩnh, không thể trở nên nổi bật.
Cô để Nghiêm Tương tự chơi ở thư viện.
Suốt cả buổi sáng, Kiều Vi không muốn nói chuyện.
Cậu bé cũng không nhìn thấy người bị áp giải trên phố. Nếu thấy được chắc chắn sẽ nhận ra: Bác Mạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kiều Vi bước vào.
Dù có chạy thật thì chạy đi đâu đây?
Đúng là vậy, người kia rất nghe lời, nở nụ cười nịnh nọt rời đi.
Đội mũ cao, đeo thẻ gỗ.
Buổi chiều cô hỏi Trịnh Ngải: “Giám đốc cũ bị nhốt trong nhà sao?”
Cô nói năng không hề khách sáo, giống một lãnh đạo.
Lòng cô khó chịu.
Kiều Vi vội mở miệng thu hút sự chú ý của cậu bé: “Chờ bọn họ đi qua rồi chúng ta đi sau.”
“Đúng vậy, tập trung hết ở đây, dễ làm.”
Thật ra đàn ông đến tuổi trung niên sẽ hơi phì ra, chủ yếu là vì thường xuyên có tiệc, còn uống rượu.
“Có chứ, chiều nay diễu hành một vòng, vừa trở về.”
Thật ra về mặt lý trí, Kiều Vi vẫn luôn biết tất nhiên cảnh tượng thế này sẽ thường xuyên xuất hiện.
“Ồ, giám đốc thư viện? Là đồng chí Kiều đúng không?” Nét mặt người nọ thay đổi ngay, mỉm cười ân cần dẫn đường cho cô: “Bên kia, là người bị nhốt trong căn thứ ba.”
Càng làm dáng, họ càng thích kiểu này.
Nhưng Kiều Vi biết kho hàng cũ nhốt người kia là trại X.
“Được rồi, tôi có chuyện cần nói với ông ấy, anh đi ra ngoài đi.” Kiều Vi nói.
Kiều Vi đáp: “Họ đang diễu hành.”
Giữa trưa cô đón Nghiêm Tương, mọi người cùng đến Cục nông nghiệp ăn cơm, Kiều Vi nhớ đến khuôn mặt hốc hác tiều tụy mình thấy hôm nay.
Cũng thật ấn tượng, đánh thẳng vào trái tim.
Anh ta đẩy cánh cửa phòng số ba ra, la to: “Ông Tiêu, giả c·h·ế·t cái gì! Lãnh đạo ông đến rồi kìa.”
Nhưng gương mặt cô nhìn thấy sáng nay lại gầy gò đến hóp lại.
Cô đi tới chào hỏi: “Tôi là giám đốc mới của thư viện, người họ Tiêu từng ở thư viện giờ ở đâu? Tôi có chuyện công việc muốn hỏi người đó.”
Không có thư giới thiệu thì đi đâu được, không có phiếu lương thực, phiếu gạo thì cũng c·h·ế·t đói.
Cô đi thẳng qua đó, cửa thực sự vẫn mở, đi vào cũng không thấy ai.
Thực ra nơi này không có ai canh giữ, người kia cũng chỉ vừa vặn đi ngang qua.
Kiều Vi hoảng loạn quay đầu muốn nhìn thử phải chăng Nghiêm Tương cũng thấy được. May mà cậu bé đang rướn cổ, hiển nhiên bị cô chặn tầm nhìn.
“Một ngày đi mấy lần?”
Ông ta ngồi dậy phủi bụi đất trên người, cố gắng đứng thẳng, chờ nghe giáo huấn.
Vì Sở y tế gần đại viện chính phủ, nhốt ở đó thì lúc đưa mấy người họ đến XX sẽ thuận tiện hơn.
“Căn thứ năm.”
Thực tế thì trong phim ảnh và tiểu thuyết có nhắc đến tình huống, đãi ngộ sẽ gặp phải ở hoàn cảnh thế này.
“Ông là giám đốc thư viện trước kia đúng không? Tôi là giám đốc mới được bổ nhiệm, họ Kiều. Tôi nói với ông, vấn đề ông để lại trong công việc rất nhiều, chừa lại cho tôi một đống rắc rối…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngỡ cửa không khoá mà lại khoá.
Bởi không sợ họ sẽ chạy, bọn họ cũng sẽ không chạy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.